XXX.

1.8K 314 32
                                    



Kể từ sau ngày hôm đó, Takemichi không còn gặp lại Jitsusaki nữa, kể cả khi cậu dựa theo địa chỉ cô để lại để tìm cô.

Kazutora đã nhiều lần khuyên Takemichi dừng lại, nhưng đều vô dụng.

"Mày nói sao, Gigi tìm mày á?"

Kazutora dường như không thể tin vào tai mình, cậu nắm chặt lấy vai Takemichi, lắc mạnh.

Takemichi choáng váng mặt mày, đáp lại.

"Từ vài ngày trước rồi, cô ấy có để lại phương tiện liên lạc, nhưng tao đi tìm thì lại không được!"

Kazutora buông Takemichi ra, quát lên.

"Mày khiến Gigi gặp nguy hiểm rồi đấy có biết không?"

Takemichi ngẩn ra, có ý gì?

Kazutora đỡ trán, đem đầu đuôi sự việc nói cho Takemichi.

Ngay từ đầu khi Kazutora đi hỏi thăm thông tin về Phạm Thiên cho Takemichi, Jitsusaki đã liên lạc với cậu rồi, bởi vì mỗi lần đều là một số điện thoại khác nhau nên cậu không thể tìm cô được.

Jitsusaki đã yêu cầu Kazutora phối hợp với mình để gây khó dễ cho Takemichi, mong rằng điều đó có thể khiến Takemichi cảm thấy nhụt chí, sau cùng bởi vì chuyện đến tai Ran, cô không còn cách nào khác là phải tự mình ra mặt.

Mặc dù Jitsusaki không hề làm điều gì ảnh hưởng đến Phạm Thiên, nhưng hành động giấu diếm của cô khiến Manjirou cảm thấy bản thân bị phản bội.

"Nhưng Jitsusaki đâu có làm gì gây hại cho Phạm Thiên đâu?"

"Mày không hiểu hay cố tình không hiểu vậy, Gigi để lại phương tiện liên lạc cho mày, nghĩa là cô ấy tin mày, tin mày có thể cứu được Mikey, Gigi muốn mày cứu Mikey!"

Takemichi sững sờ, thì ra là do cậu đã nghĩ mọi thứ quá đơn giản.

"Tao phải tìm được Jitsusaki!"

Kazutora bật cười trong tức giận.

"Mày định tìm ở đâu?"

Takemichi mím môi không đáp.

Thực lòng mà nói, cậu không biết phải tìm Jitsusaki ở đâu cả, Phạm Thiên là một điều gì đó rất mơ hồ đối với cậu.

Tiếp nhận cơn thịnh nộ của Kazutora xong, Takemichi thẫn thờ trở về nhà, dù rất muốn nói cho Chifuyu và Draken biết để họ có thể cho cậu lời khuyên nhưng cậu không nỡ, bọn họ đã có cuộc sống hạnh phúc, cậu không thể vì sự ích kỉ của bản thân mà phá hỏng nó.

Nằm trong ổ chăn, Takemichi trằn trọc không thôi, miên man mãi tới tờ mờ sáng, mí mắt nặng trĩu và mệt mỏi khiến cậu từ từ chìm vào giấc ngủ.

Cùng lúc đó ở phía bên kia thành phố, có một người vừa bị đánh thức từ giấc ngủ chớp nhoáng.

Jitsusaki mệt mỏi nhấc đầu lên, đôi mắt bị bao phủ bởi máu khiến cô không thể nhìn một cách rõ ràng được, tuy nhiên, bộ vest kẻ màu xanh nhạt lờ mờ phía trước cũng đủ để cô nhẹ nhõm hơn một chút.

[ TR ] Lặng Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ