XXXIX.

1.2K 210 16
                                        



"Tốt nhất là mày nên nhắm cho chuẩn!"

Izana đã từng đứng trước cánh cổng địa ngục một lần rồi, và anh thề là anh sẽ dồn hết chỗ sức lực còn lại để giết thằng khốn trước mặt mình nếu nó không giết anh trước.

Bị sát khí của Izana doạ sợ, tay cầm súng của hắn run lên một chút, viên đạn chệch quỹ đạo, sượt qua tóc anh.

Mặc dù vậy, nhưng súng vẫn còn đạn.

Jitsusaki ngón tay run rẩy nắm lấy ống quần Izana, ánh mắt cầu xin.

"Đừng!"

Takemichi đã gọi cứu thương và đương nhiên cảnh sát cũng sẽ tới, cuộc chiến này tốt nhất nên ngừng lại trước khi quá muộn.

"Tao đã gọi cảnh sát rồi, mày nên bỏ súng xuống đi!"

Nghe vậy, người kia mặc dù do dự, nhưng vẫn kiên quyết không chịu buông súng đầu hàng, hắn sợ Izana, sợ ánh mắt như ăn tươi nuốt sống của anh, sợ rằng chỉ cần hắn rời khỏi cây súng thôi, anh sẽ lao vào đánh hắn đến chết.

Và nỗi sợ của hắn là đúng, Izana thật sự sẽ làm vậy.

Đằng nào cũng thế, hắn đã không còn đường quay lại nữa rồi, nghĩ vậy, hắn dứt khoát bóp cò, bắn liên tục hai phát, súng đã hết đạn.

"Kurokawa!"

Jitsusaki bị tiếng la của Takemichi làm hoảng sợ, cô cố gắng ngóc đầu dậy nhưng không thể, chỉ thấy Takemichi nhào vào người Izana, cả hai ngã lăn ra đất.

Wakasa được Benkei hỗ trợ cầm máu, ngồi ở cách đó không xa, anh rất muốn đến chỗ Jitsusaki, nhưng đồng đội lại không cho phép.

Dưới sự tức giận, Wakasa mắng.

"Mày định cứ thế đứng trơ mắt nhìn mấy đứa em của Shin chết hết thôi à?"

Takeomi trầm mặc không đáp.

"Có thể chúng không phải em ruột của Shin, nhưng ít nhất cũng là những người cậu ấy yêu thương, mày định bỏ mặc chúng à?"

Nhân cơ hội lực chú ý của Takeomi bị phân tán, Senju thoát khỏi vòng vây, chạy về phía Takemichi.

"Senju!"

Senju liều mạng từ phía sau lao tới, đánh gục tên khốn vừa nổ súng chỉ bằng một đòn.

"Takemichi, cậu có sao không?"

Senju đỡ Takemichi ngồi dậy, hoảng hốt khi bàn tay mình dính đầy máu.

"Cậu bị thương rồi!"

Takemichi bị thương khá nặng, viên đạn đi vào từ phía sau lưng, cách phổi chỉ vài centimet. Nếu cứu thương không tới kịp, chỉ sợ cậu sẽ không qua khỏi.

"Anh trai, anh Izana!"

Jitsusaki với tay về phía Izana, nghẹn ngào gọi, giọng điệu như sắp khóc tới nơi.

"Không sao, anh không có việc gì!"

"Hanagaki thì sao?"

Izana im lặng vài giây.

[ TR ] Lặng Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ