Chương 37

129 9 0
                                    

Trần An thiên phú dị bẩm, mới ba tuổi cũng đã thuần thục mà khống chế bản năng chính mình, tỷ như khống chế hình người, không lộ ra cái đuôi, màu mắt cũng không dễ dàng hiện ra.

Đứa nhỏ có màu tóc của Trần tiên sinh, một đôi mắt xanh rất đẹp, hiện tại đã học xong cách che giấu nguyên hình.

Trần An học rất nhanh, khiến các lão sư đều liên tục khen ngợi.

Nhà hàng của Trần tiên sinh làm ăn không tồi, tuy rằng không đặc biệt to lớn, nhưng gia cảnh cũng có chút khá giả.

Hắn không có ý muốn mở rộng ra, nhưng mà hắn vẫn có thể.

Bởi vì Trần tiên sinh thực vừa lòng sinh hoạt trước mắt, có một gia đình như vậy.

Hắn có một đệ đệ, cũng có một hài tử.

Trần tiên sinh không muốn quay đầu lại, mà hắn cũng không được trở về.

Lý trí khiến hắn biết hiện tại đã thỏa mãn, nhưng tình cảm thì vẫn luôn thiếu sót.

Bằng không cũng sẽ không nhịn được mà đi xem tiết mục của Hoa Ẩn, thu thập tin tức về đối phương.

Có đôi khi hắn thực mâu thuẫn, hắn hy vọng Hoa Ẩn vẫn sống tốt, lại không hy vọng đối phương sống quá tốt, không muốn đối phương đem mình quên đến không còn một mảnh.

Mỗi lần có cái ý tưởng này, Văn Tự đều cảm thấy chính mình không thể nói lý.

Nhưng dù thế nào, Hoa Ẩn đều không thể nhớ rõ mình được.

Bởi vì hắn đã sớm “chết”.

Mà nếu như là nhớ rõ, thì sẽ toàn những chuyện không nên nhớ.

Hoa Ẩn không thiếu tiền, nhưng hắn không nghĩ rằng mình để lại tài sản cho đối phương, đối phương liền sẽ bởi vậy mà cao hứng.

Hôm nay, khi hắn đi đầu tư, có nhà hàng kia được mượn quay chụp kỳ dài đến một tuần.

Này kỳ thật cùng Văn Tự không có liên quan gì, hắn muốn đầu tư cho nhà hàng đó bởi vì thấy có khả năng sinh lời, làm một vị cổ đông.

Cố tình Đại lão bản cùng nhị lão bản xuất ngoại đi du lịch, bọn họ muốn cùng nhà hàng này ký hợp đồng, vì thế gọi điện thoại cho Văn Tự đi một chuyến đến nơi này.

Chỉ là ký cái hợp đồng mà thôi, nhà hàng này cũng được truyền hình giới thiệu qua, lời càng thêm lời, Văn Tự liền đi.

Hợp đồng là ở bên trong nhà hàng, toàn bộ hành trình thực thuận lợi, vị kia nhân viên công tác cùng hắn ký hợp đồng thấy ngoại hình hắn đẹp, còn hỏi hắn có muốn vào trường quay không, Văn Tự đương nhiên cự tuyệt.

Bởi vì hắn hiện tại dưới thân phận Trần tiên sinh sống rất tốt, nhưng không muốn bị người quen phát hiện mình còn sống.

Bởi vì Văn Thiến là do hắn giết, hắn là hung thủ.

Sau khi chết sẽ xuống địa ngục.

Vốn dĩ muốn cùng Văn Thiến đồng quy vu tận, trời xui đất khiến lại còn sống.

Nếu bị người phát hiện hắn còn sống, hắn liền sẽ chọc phải không ít phiền toái.

Hiện tại hắn đã có hài tử, đó là điều cố kỵ, hắn không muốn phá hư sinh hoạt hiện tại.

Cho nên hắn học cách buông bỏ.

Huống chi bộ dáng hiện tại của hắn trước kia cũng không rất giống.

Văn Tự là một người rất nghiêm cẩn, nhưng khi làm Trần tiên sinh, mặt hắn vẫn là mỉm cười hòa hoãn, khí chất cũng thay đổi, làm cho thân phận hiện giờ càng thêm thích hợp.

Cho dù Trần tiên sinh cùng hắn lớn lên rất giống.

Sảnh bên của nhà hàng rất lớn, Văn Tự mang lên kính râm, lấy ra di động, gọi cho Trần Gia, hỏi đối phương buổi tối muốn ăn cái gì, khi về nhà thuận tiện mua đồ ăn luôn.

Lời nói mới nói được một nửa, cổ tay đã bị người mạnh mẽ nắm thật chặt.

Dưới lực tác động, di động Văn Tự bị rớt trên mặt đất.

Hành động đột nhiên này làm Văn Tự vừa hoảng vừa giận, hắn quay đầu nhìn phía người kia, trái tim lại thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.

Tim đập mãnh liệt, mồ hôi lạnh không chịu khống chế mà tràn ra, hốc mắt nóng lên.

Các phản ứng này chỉ nổi lên với một người duy nhất.

Hoa Ẩn.

Khi đã xa cách 4 năm, hắn lại lần nữa gặp được người này.

Hoa Ẩn gắt gao nắm tay hắn, nhìn chằm chằm mặt hắn.

Văn Tự môi run rẩy, không biết có nên lên tiếng hay không.

Lại thấy Hoa Ẩn bừng tỉnh mà thu tay về, lui về phía sau một bước, hơn nửa ngày mới khàn khàn lên tiếng: “Xin lỗi, tôi nhận sai người.”

TỔNG TÀINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ