Văn Tự lúc ấy chân đều nhũn ra, đứng không vững, chỉ có thể đỡ một bên ngăn tủ, tim đập nhanh. Hắn muốn nổi điên, muốn đi chỉ trích nhà trẻ thất trách, nhưng hắn không có khí lựcđể chất vấn, để phẫn nộ, chỉ có thể run rẩy hỏi, là ai mang đi, có cho người theo dõi, có báo nguy không?
Cô giáo mới đến vẫn còn đang khóc lóc, bỗng nhiên lại nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện, ngay sau đó điện thoại liền được một giáo viên khác nhận lấy, nói với hắn: “Trần tiên sinh, thật ngại quá, là một sự hiểu lầm. Vị tiên sinh kia không có mang Trần An đi, bọn họ lại trở về rồi.”
Thay đổi đột ngột như vậy. Văn Tự miễn cưỡng tìm về chút sức lực, tức giận nói: “Rốt cuộc sao lại thế này?!”
Giáo viên còn chưa trả lời, đầu dây bên kia lại đổi người.
Người nọ ở trong điện thoại nói: “Là tôi.”
Người này không cần phải nói tên, chỉ là dựa vào giọng nói, Văn Tự vẫn biết đó là ai.
Nếu nói vừa rồi là hoảng sợ, hiện tại chính là chấn kinh rồi, cả người nổi da gà, đầu óc muốn hôn mê luôn.
Hắn rất nhanh chóng tìm được thanh âm của mình: “Anh vì sao lại muốn làm như vậy?”
Hoa Ẩn trầm mặc ở trong điện thoại rất tức giận, hỏi hắn: “Tôi nên gọi em là Trần tiên sinh, hay vẫn là Văn Tự?”
Văn Tự nhấp môi: “Tôi hiện tại liền đến.”
Hoa Ẩn nói được.
Văn Tự cúp máy, vội vàng đi ra ngoài, hắn thân thể vẫn còn yếu ớt, căn bản không lái được xe, liền gọi Trần Gia.
Trần Gia đã có bằng lái, kỹ thuật lái xe không tồi.
Trần Gia lúc lái xe rất là chuyên tâm, chạy rất an toàn.
Văn Tự ở trên xe suy nghĩ rất nhiều, tự hỏi Hoa Ẩn vì sao muốn làm như vậy.
Hoa Ẩn biết là hắn sẽ đến, như là điều hiển nhiên, đến nỗi vì sao lại phải đi tìm Trần An, đại khái cũng đoán ra thân thế của đứa bé.
Hoa Ẩn là làm sao có thể biết được thân phận thật của hắn, Văn Tự lại không muốn hỏi.
Hắn hiện tại trong lòng lộn xộn, căn bản nghĩ không thông.
Vừa đến nhà trẻ, Văn Tự cơ hồ là chạy đi vào. Trần An ngồi ở trên ghế nhỏ, cầm bánh quy nhỏ ăn, cả người vẫn còn nguyên vẹn, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm người bên cạnh.
Mà người bên cạnh Trần An, chính là Hoa Ẩn.
Hoa Ẩn mặc một thân tây trang màu đen, làm cho màu tóc bạc càng trở nên nổi bật, thạch cao trên tay đã không còn, hiện giờ còn cầm một cây kẹo que đã ăn qua cùng chiếc khăn tay dính nước dãi.
Hoa Ẩn cũng đang nhìn Trần An, chuyên chú trầm tĩnh, một lớn một nhỏ, hai gượng mặt như đúc, không thể trách được cô giáo mới đến.
Trần An nhìn Hoa Ẩn nửa ngày, lại cười, bàn tay đầy thịt của nhóc con bẻ nửa cái bánh quy đứa đến bên miệng của Hoa Ẩn.
Hoa Ẩn lắc lắc đầu, Trần An cố chấp mà đưa cho y.
Bánh quy bơ là món yêu thích của Trần An, nhóc rất ít khi chia sẻ cho người khác.
Có lẽ bởi vì đây không phải là người khác, do phụ tử tình thâm, huyết thống ràng buộc.
Văn Tự đi qua, đem tay Trần An nắm xuống, hắn ngồi xổm trước mặt Trần An, ngữ khí nghiêm túc: “Ai cho phép con tự ý chạy loạn?”
Văn Tự: “Còn có, ba ba đã dạy con cái gì?!”
Trần An bị gương mặt tức giận của hắn dọa, chép chép miệng, ngoan ngoãn mà đem đôi mắt xanh giấu đi.
Trần An lại nói: “Ba ba nói rằng không được đi cùng người lạ.”
Văn Tự nhất thời không nói gì, hắn trộm nhìn về phía Hoa Ẩn, hiển nhiên, Hoa Ẩn đối với từ “người lạ” có phản ứng, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm hắn, làm Văn Tự cảm thấy áp lực.
Văn Tự đành phải nói: “Này không phải người lạ, đây là……”
Văn Tự cũng không biết nên giới thiệu như thế nào, lắp bắp nửa ngày.
Mà lúc này Trần Gia cũng đã chạy lại đây, giật mình nói: “Chị……chị dâu!” (=))) hê)
Văn Tự: “……”
Hoa Ẩn nhìn về phía Trần Gia, gật đầu nói: “Chào cậu.”
Trần Gia tiếp tục khiếp sợ: “Từ trong TV bước ra.”
Lúc này Hoa Ẩn bắt lấy tay nhỏ của Trần An, đem nhóc con ôm vào trong lòng ngực: “Chú không phải là người xa lạ, chú là cha của con.”
BẠN ĐANG ĐỌC
TỔNG TÀI
Cerita PendekTác giả: Trì Tổng Tra Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Thú nhân, Sinh tử, cẩu huyết, ABO, Cường cường, Chủ thụ, Đô thị tình duyên, 1v1 Nguồn: wikidich (mình không biết tiếng Trung nên chỉ tự beta tự đọc thôi) Tóm tắt: chuyện cẩ...