Chương 41

132 11 0
                                    

Hoa Ẩn không nói lời nào, vẫn như cũ dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Văn Tự.

Văn Tự vẫn cứ là bộ dáng ngả ngớn: “Anh lớn lên thật đẹp mắt, tôi thích.”

Hoa Ẩn rốt cuộc cũng mở miệng: “Cậu đang mặc quần áo của tôi.”

Văn Tự đưa ra quần áo bị ướt của mình: “Quần áo của tôi bị vị nữ minh tinh xinh đẹp kia làm dơ, đây là người đại diện của cô ấy đưa cho tôi.”

Nói xong trong lòng còn hơi lo, hắn vẫn chưa xác định được này rốt cuộc có phải Hoa Ẩn quần áo hay không, hay là của tổ tiết mục.

Xem ra nữ minh tinh cùng Hoa Ẩn quan hệ thật tốt, cho nên người đại diện mới có thể cả gan động đến đồ của Hoa Ẩn để cho hắn – một người lạ, mặc đồ của đại minh tinh.

Văn Tự thuận miệng nói: “Làm sao vậy, không muốn cho tôi mượn sao, nếu tôi không cởi ra trả lại cho anh?”

Đương nhiên chỉ là lời nói vui đùa, Văn Tự vẫn là hiểu rõ, Hoa Ẩn người này, sao có thể thật sự bắt hắn phải cởi ra.

Không nghĩ tới Hoa Ẩn lại nói: “Được.”

Văn Tự cứng người, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, này không phải đáp án hắn nghĩ.

Hoa Ẩn tiếp tục nói: “Cởi ra đi.”

Nói xong, Hoa Ẩn còn trở tay đóng cửa lại, hướng hắn đi tới.

Văn Tự theo bản năng lui về phía sau, xấu hổ cười nói: “Đại minh tinh đây là đột nhiên đối với tôi có hứng thú?”

Hoa Ẩn mặt vô biểu tình: “Không phải cậu nói sao, tôi lớn lên đẹp, cậu thích.”

Văn Tự miễn cưỡng cười cười: “Phát triển như này có chút nhanh, tôi không chuẩn bị tốt.”

Hoa Ẩn đi đến trước mặt hắn, hướng hắn cúi người, không nhanh không chậm nói: “Trần tiên sinh, cậu cảm thấy trên thế giới này, sẽ có hai người xa lạ lớn lên giống, giọng nói giống, dáng người đều tương tự như hai giọt nước sao?”

Văn Tự lui về phía sau để chống đỡ thân thể, vững vàng nói: “Có mà, trong giới giải trí không phải có rất nhiều diễn viên đóng thế sao, lớn lên giống, dáng người giống.”

Hoa Ẩn duỗi tay, nắm vòng cổ ức chế của Văn Tự, đột nhiên giật xuống.

Văn Tự cảm giác được hắn động tác, lại không có động.

Hoa Ẩn đem mặt chôn vào cổ hắn, tựa như gấp không chờ nổi nhào vào trong ngực, muốn hôn hắn.

Chỉ là Văn Tự cùng Hoa Ẩn đều biết, cũng không phải như vậy.

Trong không khí chỉ có một cỗ tin tức tố mỏng manh, không mãnh liệt, thậm chí nhạt đến mức không phân biệt được đó có phải tin tức tố hay không.

Văn Tự quay đầu, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hoa Ẩn, cố ý nói: “Giới giải trí đúng là loạn a, anh hành động nhanh như vậy, làm tôi cũng không biết nên làm gì luôn.”

Hoa Ẩn sắc mặt khó coi cực kỳ, đột nhiên lui về phía sau, tựa như đụng phải thứ đồ dơ bẩn.

Văn Tự tiếp tục đi về phía trước, duỗi tay muốn gỡ vòng ức chế của Hoa Ẩn: “Không phải anh muốn ở chỗ này làm sao, tuy rằng tôi không sao cả, nhưng trên người không có đồ, nơi này cũng không thích hợp.”

Nói xong lời này, Văn Tự cảm thấy chính mình hẳn là nên gia nhập giới giải trí, kỹ thuật diễn quả thật không tồi.

Hoa Ẩn trả lại vòng cổ ức chế cho hắn, lại khôi phục bộ dáng lãnh đạm: “Xin lỗi, thỉnh cậu mang lên.”

Như thể vừa rồi làm ra hành vi mạo phạm không phải là chính Hoa Ẩn vậy.

Văn Tự còn muốn duỗi tay chạm vào mặt Hoa Ẩn, tay lại bị hung hăng đánh ra.

Lực đạo rất lớn, bàn tay trở nên đau nhức.

Văn Tự nhỏ giọng hít hà một hơi, nhìn về phía Hoa Ẩn đang muốn nói cái gì đó, lại kinh sợ.

Bởi vì Hoa Ẩn trước mặt, mặt đầy thất vọng, vành mắt ửng đỏ.

Hoa Ẩn hơi nghiêng mặt, môi cắn chặt, bộ dáng ủy khuất đến mức vô pháp kềm chế, cho nên mới phải ở trước mặt một “người xa lạ”, toát ra khổ sở vô tận.

TỔNG TÀINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ