Sự việc ấy xảy ra cũng đã được một tuần, và mọi thứ diễn ra sau đó vẫn luôn được tiếp diễn như một quỹ đạo cuộc sống thường xuyên, không có gì thay đổi.
Nhưng dường như đã có một thứ chuyển biến khác xa.
Châu Kha Vũ cầm trên tay tấm danh thiếp của người tên Duẫn Hạo Vũ ấy, không biết lý do vì sao mà trên môi anh lại nở lên một nụ cười ngọt ngào dịu êm.
Từ trước đến giờ, anh vẫn chưa bao giờ tin vào tiếng sét ái tình, thậm chí còn xem nó như là một điều quá vô lý tưởng chừng như chẳng bao giờ xảy ra. Làm thế nào mà mình có thể thích một người mà mình mới chỉ gặp lần đầu được chứ, thậm chí mình lại còn chẳng biết gì hơn về người đó cả.
Một cú vả mồm đau đớn, ừ đấy.
Thật ra thì với cái tên Patrick Nattawat Finkler kia thì Châu Kha Vũ đã nghe qua trước đó rồi, cậu ta chính là thiếu gia nhà họ Finkler giàu có hơn ba đời nay. Chàng thiếu gia ấy đã xách valise từ Đức về tận Trung Quốc này đây chỉ để thừa kế lại thay anh trai chức Giám đốc thôi mà. Cũng có thể xem là chuyển giao công tác đi, bởi Duẫn Khang Di lên máy bay sang Đức để nhậm chức Tổng Giám đốc trụ sở chính kia, còn Duẫn Hạo Vũ thì trở lại về đây lãnh chức Giám đốc chi nhánh này rồi.
Duẫn Khang Di với Châu Kha Vũ là bạn thân thiết từ thuở đại học, và tính cách anh ta thế nào Châu Kha Vũ biết hết. Duẫn Khang Di khi xưa đã từng than lên than xuống, đầu bù tóc rối mếu máo suốt ngày cầm điện thoại xin lỗi em trai, thậm chí anh ta còn tình nguyện để em trai mình đè đầu cưỡi cổ, tôn thờ lên đầu mà sủng nịnh hết mực. Lúc đó Châu Kha Vũ đã từng nghĩ rằng, em trai cậu ta tính tình thật khó ưa, quá sức chịu đựng. Nếu phải anh, anh đã dạy dỗ cho một trận nên thân luôn rồi.
Thế mà giờ đây, anh lại lỡ sa vào ánh mắt của người mang cái tên đó, Duẫn Hạo Vũ.
Có thể cho rằng vì anh chưa bao giờ yêu đương dù chỉ một lần, nhưng, bệnh tương tư là như thế nào anh đều hiểu rõ. Ánh mắt cậu ấy long lanh sáng như chứa đựng cả triệu vì tinh tú trên trời, tràn ngập sức sống tuổi trẻ đầy nét xuân xanh. Đẹp như một giấc mộng say mê tựa hồ chưa thể tỉnh dậy, một nét dịu dàng mềm mại nhưng lại không mang vẻ nữ tính. Đó đơn giản chỉ là một nét đẹp, một nét đẹp hiếm có, một nét đẹp khiến anh liên tưởng tới những khu rừng xanh mát nhẹ nhàng, bình yên trong những câu chuyện cổ tích của một thời tuổi xưa.
Châu Kha Vũ cứ ngồi ngần ngơ trong phòng như tâm hồn lơ lửng treo trên chín tầng mây, nhìn vào tấm ảnh của Duẫn Hạo Vũ trên danh thiếp đó. Thầm lẩm bẩm suy tính trong bụng rằng, bằng mọi giá, anh phải gặp lại được cậu ấy.
Châu Lương Sinh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy thằng con trai mình đang ngồi cười một cách cực kỳ ngốc nghếch, ông liền nhíu mày khó hiểu. Trần đời ông ghét nhất là những ai làm việc không nghiêm túc, tâm hồn cứ thơ thẩn để tại nơi nao, kể cả đó có là con trai của ông đi chăng nữa cũng không được phép như vậy.
"Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ!"- Ông lên giọng nói lớn- "Có nghe bố nói không đấy?"
Không một tiếng trả lời.
BẠN ĐANG ĐỌC
Kepat| You had me at hello
FanfictionMối tình của bọn chẳng có sóng gió hiểm nguy, chẳng ồn ào vội vã, cũng chẳng đau đớn dằn vặt đến quằn quại tâm can. Tất cả chỉ đến từ những rung động ban đầu, từ những cử chỉ nhỏ xíu hết sức bình thường dành cho đối phương, từ những câu nói bông đù...