Sau khi giải đua kết thúc, vụ kiện rùm beng náo loạn hết mạng xã hội trong suốt những ngày qua cũng đã được giải quyết xong xuôi, lập tức lắng xuống. Cuộc sống mọi người dường như đều đã trở về một quỹ đạo bình thường như những ngày trước kia.
Hợp đồng kết thúc như giao ước đã nói ra ngay từ đầu, Duẫn Hạo Vũ không còn cách nào khác, buộc phải dọn đồ rời khỏi nhà của Châu Kha Vũ, trở về dinh thự Finkler sống cùng bố mẹ ông bà. Cắt đứt hết mọi dây liên lạc với bên đó.
Không còn gặp mặt, không còn nói chuyện. Số điện thoại trong danh bạ cũng đã bí mật thay đổi, chỉ có thể nhìn ngắm nhau nhau qua những cuộc phỏng vấn được chiếu trên mặt phẳng TV vô hồn. Giống y như ước nguyện ban đầu của cậu thôi, không ai bước vào cuộc sống của ai cả. Hai ta, như hai người xa lạ vô tình va phải cuộc đời của nhau. Quen nhau trong im lặng, chia tay cũng sẽ trong bình yên.
Ngày đó khi cậu rời đi, bầu trời đơn giản vẫn mang một màu sắc thanh yên phẳng lặng. Đến đêm mưa lại trút xuống bất chợt, cậu lại sốt vì tiết trời thu sang đổi thay đột ngột, nhưng dù có mệt mỏi thể nào cũng không thể chợp mắt.
Cậu đã nghĩ, phải chăng lúc ấy cậu nên chạy đến ôm anh, ôm anh thật chặt, tuyệt nhiên không chịu rời xa, thì mọi chuyện có phải đã khác rồi không? Tất cả rồi sẽ lại trở về như những yêu thương dịu dàng lúc ban đầu có phải không?
Thế nhưng cậu lại ngu ngốc, không dám tin rằng một cái ôm ấy có thể thay đổi tương lai sau này.
Ba tháng đã trôi qua, nỗi nhớ ấy có lẽ đã theo thời gian mà dần dà nguội lạnh. Cậu đã là một Giám đốc cao cao tại thường, cứng rắn thông minh, người người mến mộ. Nhưng, đâu đó người ta vẫn có thể nhìn thấy vị Giám đốc Finkler thi thoảng ngồi buồn, khuôn mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ lại về những tháng ngày đã cũ, lâu lâu lại ngồi khóc dìu dịu vu vơ, thương nhớ một cuộc tình, thương nhớ mãi một người.
Chẳng còn là của nhau. Và có lẽ sau này, sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại.
.
Châu Kha Vũ trở về khu nhà của mình, tự thì thầm trong bụng hôm nay vẫn là một ngày bình thường, lãng xẹt và chán nản, không có gì điểm nhấn quá đặc biệt.
Anh vẫn còn nhớ rõ ngày này của ba tháng trước, khi về nhà lúc nào cũng có Duẫn Hạo Vũ ngồi bên cạnh, miệng lúc nào cũng luyên thuyên mấy câu chú cháu quen thuộc. Hoặc là mỗi khi anh về trễ, nhất định lúc nào cũng sẽ có bàn cơm chờ sẵn cùng với một cậu nhóc nhỏ người nụ cười luôn nở rộ trên môi. Tất cả, anh vẫn còn nhớ. Nhớ rất rõ.
Chúng ta chia tay rồi mà, anh biết chứ. Nhưng cớ sao anh vẫn không tài nào ngăn cản được nỗi nhớ này đang xâm chiếm anh từng ngày. Anh biết, mình không thể quên được em.
Châu Kha Vũ thở dài một hơi, đưa tay khẽ đẩy cửa nhà bước vào. Thế mà, lại thấy anh trai của mình- Châu Hạo Sam. Nhìn bộ dạng anh ấy đi, có lẽ đã trầm mặc ngồi đó từ rất lâu rồi. Nghe được tiếng mở cửa "cạch" vang lên một tiếng, Châu Hạo Sam mới giật mình quay sang nhìn, cất giọng hỏi.
"Về rồi đó sao? Anh dám chắc câu tiếp theo em sẽ nói là nhạt nhẽo và vô vị."
"Vâng, đúng rồi. Anh hiểu rõ em quá. Vậy anh đến đây có chuyện gì thế?"
![](https://img.wattpad.com/cover/283950163-288-k691319.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Kepat| You had me at hello
FanfictionMối tình của bọn chẳng có sóng gió hiểm nguy, chẳng ồn ào vội vã, cũng chẳng đau đớn dằn vặt đến quằn quại tâm can. Tất cả chỉ đến từ những rung động ban đầu, từ những cử chỉ nhỏ xíu hết sức bình thường dành cho đối phương, từ những câu nói bông đù...