Sau giờ giải lao, tất cả mọi người đều quay trở lại phòng làm việc của mình tiếp tục công việc đang dang dở. Duẫn Hạo Vũ quyết định rời khỏi phòng Giám đốc trong độ chừng quãng một giờ để đi thăm dò xét tình hình công ty. Nếu thật là như Trợ lý Trương đã nói, thì cậu dám chắc rằng vì cậu vẫn còn trong độ tuổi khá trẻ, hai mươi tư, trong khi Duẫn Khang Di bắt đầu quản lý công ty khi anh đã được hai mươi sáu.
Một người quản lý thông thường đã phải bắt đầu từ vị trí thấp và trải qua quá trình phát triển bản thân rất nhiều để có thể được đảm nhận những chức vụ cao hơn. Việc lãnh đạo hay quản lý nhân viên ít tuổi hơn đối với họ đã là việc khó, đây lại còn là những nhân viên nhiều tuổi và dày dặn kinh nghiệm hơn cậu rất nhiều. Cậu cũng hiểu rõ tâm lý bọn họ bây giờ, chính là "bất tuân phục".
Vậy câu hỏi và vấn đề cần được giải quyết bây giờ là, cậu phải làm sao để nhận được sự công nhận, tôn trọng, tin tưởng và yêu mến từ bọn họ đây?
Duẫn Hạo Vũ biết chắc rõ rằng quá trình này cần một thời gian dài. Cậu phải quyết tâm bám trụ lại nơi đây, ở chính vị trí Giám đốc này, cậu bấp chấp những lời ong tiếng bướm và cả thái độ bất hợp tác của những nhân viên cấp dưới.
Trong quãng thời gian làm việc ở Đức, cậu đã từng trải qua vấn đề này, nhưng lại chỉ ở một chức vụ thấp hơn- trưởng phòng. Cậu biết rõ, việc săn thành tích và nghĩ rằng chỉ có thành tích mới giúp củng cố được hình ảnh của mình với nhân viên vẫn hoàn toàn chưa đủ.
Duẫn Hạo Vũ âm thầm bước qua căn phòng của bộ phận kinh doanh, tổ A. Cửa phòng mở toang không được đóng lại, vậy nên cũng rất dễ dàng cho cậu để có thể nghe được những cuộc nói chuyện trong đó.
"Này, mới có cậu Giám đốc non choẹt được điều đến quản lý công ty mình đấy. Tôi mới đi làm lại hôm nay nên biết được tin này."
"Ôi dào, chắc lại con ông cháu cha, hoặc là chức vụ thừa kế thôi chứ gì. Cậu ta lên đây có mà làm ông cụ non cho cái mấy cái thân già này phục vụ ấy chứ."
"Cậu ta là em trai của Giám đốc Duẫn Khang Di."
"Thấy chưa, tôi nói rồi mà. Rõ là có anh trai tài giỏi phía sau nâng đỡ."
Duẫn Hạo Vũ thở hắt bực bội trong lòng. Đấy cậu nói rồi mà, có sai bao giờ đâu. Bọn họ thật sự nghĩ cậu có ô dù cỡ bự đằng sau nâng đỡ.
Quyết định không để ý gì đến mấy lời gièm pha kia nữa, Duẫn Hạo Vũ xoay lưng rời đi trở lại phòng làm việc.
Bây giờ chỉ có thể dùng thực lực và tâm huyết để chứng minh được rằng chức vụ này hoàn toàn xứng đáng với cậu thôi.
Duẫn Hạo Vũ chuẩn bị kế hoạch làm việc một cách cẩn trọng chuyên chú, bắt đầu là với dự án hợp tác sắp tới đây. Càng cẩn thận càng tốt, hạn chế tối đa sai sót, rủi ro và đưa tất cả mọi việc vào guồng quay công việc do chính bản thân cậu đã tạo ra. Duẫn Thiên Nam và Duẫn Khang Di đã từng dạy cậu rất nhiều, trong công việc và kinh doanh không có gì là sự chênh lệch tuổi tác cả, tất cả chỉ có thể đánh giá qua kinh nghiệm, tài năng và trí đức tâm.
![](https://img.wattpad.com/cover/283950163-288-k691319.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Kepat| You had me at hello
FanfictionMối tình của bọn chẳng có sóng gió hiểm nguy, chẳng ồn ào vội vã, cũng chẳng đau đớn dằn vặt đến quằn quại tâm can. Tất cả chỉ đến từ những rung động ban đầu, từ những cử chỉ nhỏ xíu hết sức bình thường dành cho đối phương, từ những câu nói bông đù...