Gió đêm có chút lạnh, Cố Ngụy ngồi sau lưng cậu, hai tay khoác lên vai cậu, trên đường không tính là yên tĩnh, tiếng động cơ xe motor càng rõ ràng, nhưng Trần Vũ vẫn cảm thấy, tựa hồ có thể nghe được hô hấp của bác sĩ bên tai. Lúc đi cậu còn oán giận vì sao khoảng cách xa như vậy, trên đường tắc xe như vậy, chạy rất lâu cũng không tới, lúc trở về tình hình đường xá lại không hiểu sao lại tốt hơn, trong nháy mắt cũng đã đến cửa tiểu khu Cố Ngụy.Cố Ngụy đỡ bả vai cậu xuống xe, cởi mũ bảo hiểm ra trả lại cho cậu, tóc bị hợp lại một chùm, vểnh lên đỉnh đầu rất giống đứa trẻ ngốc nghếch vừa mới rời giường, ngay cả nụ cười cũng ngốc nghếch.
"Cảm ơn em." Cố Ngụy nói, "Lần đầu tiên anh đi xe motor, cũng rất thú vị."
"Không phải là lần đầu tiên."
Bác sĩ hơi mở to hai mắt, "Hả?"
"Kỳ nghỉ hè tốt nghiệp học viện cảnh sát, anh về nước tìm anh trai tôi, là tôi lái xe dẫn anh đến công ty của anh ấy."
"À..." Cố Ngụy xin lỗi thoáng nở nụ cười, "Lần đó thời gian rất ngắn, anh nhất thời quên mất."
"Không có gì quan trọng, anh không cần nhớ kỹ." Trần Vũ kéo mũ bảo hiểm xuống nói, "Tôi đi đây."
"Tiểu Vũ," Cố Ngụy vẫn đứng bên cạnh cậu, giọng điệu chân thành nói: "Hôm nay cảm ơn em... giúp anh giải vây, nhưng bọn họ là người nhà của em, nếu như bởi vì anh..."
"Không phải vì anh," Cậu dứt khoát ngắt lời đối phương, "Tôi không đồng ý với những gì chị ta nói, cũng không thích cách chị ta nói chuyện, cho dù anh không có mặt tại hiện trường, tôi cũng sẽ tức giận. Không hiểu không phải lỗi của chị ta, không tôn trọng mới đúng, người như vậy cho dù vào cửa Trần gia, tôi cũng sẽ không nhận chị ta là chị dâu của tôi."
Cố Ngụy tựa hồ không biết nên đáp lại như thế nào, xấu hổ trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng Trần Vũ không cách nào khắc chế cảm xúc, một lần nữa nâng tấm chắn gió lên, nhìn chằm chằm bác sĩ hỏi: "Tôi rất không hiểu, nhiều năm như vậy rốt cuộc anh thích cái gì ở anh trai tôi chứ?"
Cậu nhìn đôi mắt ôn nhu trước mặt kia, nhìn thấy môi Cố Ngụy mấp máy, đột nhiên liền phiền não quay mặt ra, "Quên đi, anh không cần nói cho tôi biết, tôi không muốn biết." Cậu nói, "Tôi sẽ hỏi anh một câu, bữa tiệc đính hôn của anh trai tôi, anh có muốn tham gia không? Không cần quan tâm anh trai tôi nghĩ như thế nào, không cần quan tâm bất luận người nào nghĩ như thế nào, chính là tự hỏi mình, có muốn tham gia hay không."
Cố Ngụy im lặng chăm chú nhìn cậu, một lát sau chậm rãi lắc đầu, "Không muốn."
Trần Vũ một chân chống lấy xe, vươn tay nói: "Đưa điện thoại đây."
Cố Ngụy cũng không hỏi nhiều, liền ngoan ngoãn đưa điện thoại, mở khóa màn hình cần mật mã, Trần Vũ thử nhập sinh nhật anh trai, quả nhiên mở ra, cậu không khỏi cười lạnh: "Ha, dùng mông cũng có thể đoán được."
Mở wechat ra, bạn tốt, Trần Trụ được đặt trên đầu trang, mở cửa sổ đối thoại, Trần Vũ bắt đầu nhập tin nhắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Vũ Cầm Cố Tung/Trans/Hoàn] Thay thế phẩm
FanfictionTên gốc: 代替品 Tác giả: 安静-An Tĩnh Translator: Mực lăn muốt ớt Poca Tình trạng bản gốc: Hoàn Tình trạng bản dịch: Hoàn Trần Vũ x Cố Ngụy ! Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up.