Lời cuối cùng tựa như lợi kiếm đánh trúng trái tim cậu, Trần Vũ kinh ngạc nhận ra mình cũng có lúc nhát gan yếu đuối, bởi vì trong nháy mắt cậu rất muốn chạy trốn, cậu sợ nghe được đáp án của Cố Ngụy, càng sợ đáp án kia sẽ làm cho mình mất đi lý do duy nhất dựa vào bên cạnh Cố Ngụy.
Nhưng Cố Ngụy trả lời rất nhanh, không đợi cậu hoàn toàn xoay người, liền nghe thấy giọng nói hơi lo lắng của bác sĩ: "Dì, con trả lời trước câu hỏi sau của dì được không? Cho dù con thích ai, con sẽ không vì người đó mà đi tìm thế thân, đó là xúc phạm ba người, bao gồm cả bản thân mình. Con thừa nhận, trong một thời gian dài, con không thể đặt a Trụ xuống, nhưng xin hãy tin tưởng con, trước kia không có, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không tìm thế thân gì cả. Tiểu Vũ... em ấy và a Trụ rất khác nhau, con phân biệt vô cùng rõ ràng, a Trụ sắp lập gia đình, con chân thành chúc mừng cậu ấy, chuyện quá khứ con đã buông xuống, mà người hiện tại con muốn nghiêm túc đối đãi là tiểu Vũ.”
Cố Ngụy dừng một chút, thanh âm rõ ràng thấp đi một chút: "Về câu hỏi đầu tiên của dì, con không muốn nói dối dì, nhưng con thật sự không thể trả lời. Con là một người rất thất bại về mặt tình cảm, dường như luôn luôn hậu tri hậu giác... con chỉ biết mình bây giờ rất ít khi nhớ tới a Trụ, về phần tiểu Vũ, ở cùng một chỗ với em ấy con rất vui vẻ, rất thả lỏng, giống như có thể cái gì cũng không cần cố kỵ, theo con thấy, đây chính là thích.”
Trần Vũ theo bản năng đè ngực lại, giống như không làm như vậy, trái tim sẽ đập mãnh liệt lao ra khỏi lồng ngực.
Mẹ lại hỏi: "Tiểu Ngụy, con có nghĩ tới, con và tiểu Vũ ở cùng một chỗ cảm thấy thoải mái, rốt cuộc là bởi vì con thích nó, hay là nó đối xử với con dung túng và thiên vị?”
Cố Ngụy giống như lập tức giật mình, hồi lâu cũng không nói chuyện. Người mẹ nói thêm: "Mọi người sẽ thích được nuông chiều và nuông chiều người khác vô điều kiện, lý do rõ ràng, trước mặt những người như vậy, chúng ta không bao giờ phải lo lắng về bản thân không đủ tốt, luôn luôn vững vàng trong những khoảnh khắc bất lực và xấu hổ, nhưng loại thích này không có nghĩa là tình yêu. Không yêu là không yêu, thời gian sẽ phơi bày tất cả những điều sai trái trong cảm xúc, tình yêu nếu không phải là ngang hàng em và anh cùng bước về nhau, thì không thể lâu dài. Dì tin tưởng con cũng từng có giai đoạn 'Chỉ cần có thể ở bên cạnh nó là thỏa mãn', con biết rõ Trần Vũ hiện tại đang ở giai đoạn này, nhưng là người đã đi qua giai đoạn này, con quay đầu lại nhìn, đó có phải là hạnh phúc thật không? Cho dù lúc ấy thật lòng cảm thấy hạnh phúc, cũng là thoáng qua, giống như phù dung sớm nở tối tàn. Con là một đứa trẻ thông minh và tốt bụng, dì muốn con suy nghĩ về câu trả lời cho câu hỏi này.”
Trong sự im lặng dài đến nỗi dường như không có kết thúc, Trần Vũ lặng lẽ rời khỏi sân thượng.
Thời tiết đêm nay cũng rất tốt, trời đầy sao giống như những viên kim cương rải rác trên vải nhung đen, Cố Ngụy ngồi ở ghế sau xe motor Yamaha, lặp đi lặp lại những lời mẹ Trần nói với mình cách đây không lâu, anh có thể cảm nhận được những từ ngữ và giọng điệu kia phát ra từ tận đáy lòng, là một người mẹ lo lắng và quan tâm đến con mình, nhưng mẹ Trần cũng không phải thiên vị Trần Vũ, bởi vì đó cũng là vấn đề mà mình phải suy nghĩ rõ ràng. Yêu và được yêu, kính dâng và đòi hỏi, là chủ đề vĩnh cửu trong tình yêu, tất cả mọi người hy vọng rằng họ có thể được yêu thương, càng nhiều càng tốt, ngay cả Trần Trụ mà anh đã từng nhớ nhung, làm sao không phải là vì vậy mà không muốn xa lánh chính mình? Càng không muốn cùng mình hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ. Trần Trụ thích anh, nhưng loại thích này hoàn toàn không liên quan đến tình yêu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Vũ Cầm Cố Tung/Trans/Hoàn] Thay thế phẩm
FanfictionTên gốc: 代替品 Tác giả: 安静-An Tĩnh Translator: Mực lăn muốt ớt Poca Tình trạng bản gốc: Hoàn Tình trạng bản dịch: Hoàn Trần Vũ x Cố Ngụy ! Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up.