Hôm nay là ngày 12/8, tức là còn hai ngày nữa là đến sinh nhật của đội trưởng của H đội - Thẩm Mộng Dao. Trên Wechat nhóm, mọi người đã sớm bàn bạc về chuyện này rồi. Và tất nhiên, họ sẽ tạm thời không cho Thẩm Mộng Dao vào nhóm đấy.
Trương Hân: Chị đã đặt bánh kem rồi đấy. Chiều mai chị và Hứa Dương sẽ đi lấy
Hứa Dương Ngọc Trác: Lâm Thư Tình cùng Quách Sảng đi mua nến nha
Lâm Thư Tình: Vâng ạ
Quách Sảng: Hảo lơ
Tưởng Thư Đình: Vậy tối mai tập trung ở trước cửa 336 hả?
Trương Hân: Đúng rồi, tối mai mọi người nhớ tập trung ở 336 đấy. À, Mã lão sư bảo mọi người lát đến phòng tập luyện tập nha.
Quách Sảng: Hể!!! Không phải hôm nay được nghỉ sao???
Hứa Dương: Ai nói được nghỉ thế?
Viên Nhất Kỳ nằm trên giường đọc từng tin nhắn của mọi người, cậu thở dài:
" Lại một năm nữa không thể đón sinh nhật cùng chị rồi "
Cậu bỏ điện thoại xuống, lấy đồ thay để ra ngoài. Viên Nhất Kỳ có thói quen khi ra ngoài một mình thì cậu rất thích đeo tai nghe và bật một bài nhạc mà bản thân thích. Khi đến cửa trung tâm, chiếc móc khoá của Viên Nhất Kỳ bị rơi ra và lăn đến chân của Thẩm Mộng Dao. Cô cúi xuống lụm móc khoá lên. Đó là một chiếc móc khoá được ghép hình cung song ngư và cung sư tử, được gắn thêm một chiếc lục lạc. Thẩm Mộng Dao ngạc nhiên:
" Đây không phải là móc khoá mình tặng cho Nhất Kỳ sao? " - Thẩm Mộng Dao nhìn chiếc móc khóa
Đó là chiếc móc khóa mà Thẩm Mộng Dao đã tặng cho Viên Nhất Kỳ khi cậu vào vòng lần đầu tiên ở cuộc tổng tuyển. Buổi tối sau khi kết thúc tổng tuyển năm ấy
" Viên Nhất Kỳ, em lại đây chút đi"
Thẩm Mộng Dao ngoắc tay kêu Viên Nhất Kỳ. Mặc dù không biết chị ấy kêu lại làm chi nhưng Viên Nhất Kỳ rất ngoan ngoãn đi lại. Thẩm Mộng Dao lấy trong túi quần ra chiếc móc khoá được ghép hình hai cung hoàng đạo: song ngư và sư tử, cùng với chiếc lục lạc:
" Tặng em đấy " - cô vừa nói vừa đung đưa chiếc móc khóa đó
Viên Nhất Kỳ nhận từ tay Thẩm Mộng Dao, cậu mỉm cười hỏi:
" Sao lại tặng quà cho em thế? "
" Năm nay là lần đầu em tham gia tổng tuyển, cũng như lần đầu em vào vòng. Chị muốn tặng món quà nhỏ để làm kỉ niệm. Em thích không? "
Viên Nhất Kỳ nhìn chiếc móc khóa. Trong lòng cậu vui mừng nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt. Viên Nhất Kỳ không nói gì, chỉ vươn người tới ôm lấy Thẩm Mộng Dao, nhẹ nhàng nói vào tai cô:
" Chỉ cần là chị tặng, tất cả em đều thích "
Rồi Viên Nhất Kỳ hôn nhẹ lên má Thẩm Mộng Dao, khiến cô đỏ mặt. Thấy được vẻ ngượng ngùng của Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ cười lớn:
" Em còn cười nữa " - Thẩm Mộng Dao cúi đầu xuống
" Được rồi, em không cười chị nữa"
BẠN ĐANG ĐỌC
Chúng Ta Của Sau Này
FanficLiệu rằng chúng ta có thể đi đến sau này??? P/s: đây là bộ truyện đầu tay của mình, cũng là nơi mình thoả mãn trí tưởng tượng của bản thân. Mong mọi người bỏ qua cho sai sót của mình LƯU Ý: mọi chi tiết trong truyện là KHÔNG CÓ THẬT nhé