Trong lương đình ở biệt thự, Vương Nhất Bác thích thú nằm trên ghế quý phi, tay phe phẩy cây quạt, bên tai nghe tiếng nước chảy từ núi giả cách đó không xa hoà với tiếng chim trên cành, nhìn rừng hoa phong phú, mắt khẽ híp lại thoải mái ngủ thiếp đi. Chuyện thoải mái nhất thế giới cũng chỉ được như thế, nếu như không phải còn chuyện chưa rõ giờ phút chắc cậu đã ngủ thiếp đi.
Đã một tuần từ bữa tiệc lần trước, Nghiêm Phong không có chút động tĩnh, theo suy đoán của cậu giữa những thương nhân thông minh không phải đều có sức hút lẫn nhau sao? Làm sao Nghiêm Phong vẫn chưa tới tìm ông xã thân yêu nhà cậu đây? Quá kỳ quái rồi, cậu cũng đã hỏi ông xã Nghiêm Phong có đi tìm anh không, kết quả anh buồn bực nói một câu 'không có', sau đó tựa như con thú hoang đem cậu ăn vào trong bụng, không để cho cậu kịp la lớn trong lòng, quả thật vì hoàn thành nhiệm vụ mà ngay cả bản thân cũng cho mất, lỗ vốn, làm cậu từ đó không dám hỏi anh câu nào.
Giờ phút này người nào đó đang suy nghĩ nát óc nguyên do tại sao hai người đàn ông ưu tú giống nhau lại không trở thành bạn tốt. Nguyên nhân lớn nhất là vì một sự tồn tại của một thiếu niên, sức quyến rũ quá lớn, hai người đàn ông ưu tú đều có chút khuynh đảo chỉ là nếu người nào đó biết sự thật, đoán chừng lại phải "tự sướng" một lần.
"Thiếu phu nhân, nước trái cây của cậu." Nữ quản gia cười híp mắt đưa ly nước trái cây tới trước mặt cậu, cắt đứt trầm tư của cậu, người có tình yêu quả thật càng ngày càng đẹp, da của thiếu phu nhân càng lúc càng mềm mịn, ông chủ càng hạnh phúc, xem ra rất nhanh sẽ có tiểu chủ tử rồi, nghĩ đi nghĩ lại, quản gia mỉm cười, ánh mắt càng thêm sâu.
"Cám ơn a." Vương Nhất Bác cầm nước trái cây, vui sướng hút một hơi, cả người mát lạnh, đầu óc cũng thông suốt.
"Tôi không sao, dì đi làm việc đi!" Vương Nhất Bác cười nói rồi đổi một tư thế nằm thoải mái hơn, cậu biết ông xã lo cậu mệt cho nên chuyện gì cũng không cho cậu làm. Một cách tự nhiên, phần lớn công việc vốn thuộc về nữ chủ nhân là cậu cuối cùng lại giao cho quản gia, mà cậu chỉ cần hưởng thụ cuộc sống, nói thật, trong lòng cậu cũng có một chút băn khoăn, chỉ là người quản gia này rất dễ nói chuyện, hoàn toàn coi cậu như con trai của mình, nếu không phải khi còn bé đã tận mắt nhìn thấy mẹ chết, cậu còn tưởng rằng người phụ nữ trung niên này chính là mẹ cậu đấy.
"Được, thiếu phu nhân nếu có chuyện gì thì gọi tôi, cái pager này tôi để ở đây." Quản gia đem một pager công nghệ cao đặt trên tượng đài điêu khắc, nhìn mặt nam chủ nhân thích ý bà khẽ mỉm cười, sau đó xoay người rời đi.
"Quản gia, dì nghĩ dưới tình huống nào hai người đàn ông ưu tú giống nhau sẽ không trở thành bạn tốt?" Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi khi quản gia vừa bước mấy bước, cậu nghĩ tới nghĩ lui vẫn không rõ cho nên muốn nghe ý kiến của quản gia một chút, tuổi quản gia lớn hơn cậu có lẽ đã nhìn thấu cuộc đời, sẽ hiểu đạo lý trong đó không chừng.
"Tại sao thiếu phu nhân hỏi như thế?" Quản gia xoay người nghi ngờ nói, cũng trả lời ngay vấn đề của cậu, chẳng lẽ vẻ mặt nghi ngờ của thiếu phu nhân là tại nghĩ cái này? Chỉ là hai người đàn ông ưu tú là ai? Là ông chủ? hay là người phu nhân tưởng tượng?
BẠN ĐANG ĐỌC
ZSWW_Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen
FanfictionTên gốc: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen Tác giả: Quân Tử Hữu Ước Editor : ThanhThanh_0611 * Những chương đầu chủ yếu xoay quanh bạn nhỏ, chưa có sự xuất hiện của anh nhé!!!! Warning: Vì là chuyển ver từ ngôn tình nên sẽ có sinh tử văn...