Dáng vẻ của Trần Thiên thật sự làm cho người ta rất muốn đánh hắn nhưng lại không thể, bởi vì trong tay hắn nắm giữ nhược điểm của bọn họ, mặc dù Vương Nhất Bác tin tưởng ông xã có đủ năng lực giải quyết chuyện này, nhưng sẽ rất phiền phức, có đường tắt để đi tốt hơn.
"Trần Thiên, anh cho rằng tôi sợ anh sao? Có bản lĩnh anh liền báo cảnh sát bắt tôi đi, hừ. . . . . . Hôm nay tôi dám đến nơi này liền dự liệu được hậu quả." Tròng mắt sắc bén của Tiêu Chiến hướng thẳng đến Trần Thiên đang nằm trên đất, khóe miệng nâng lên mỉm cười tàn nhẫn, khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Đừng tưởng rằng hắn ngồi không, ý đồ của tên Trần Thiên này rõ ràng như vậy, cho dù kẻ ngu cũng nhìn ra được, huống chi là Tiêu Chiến anh - một âm mưu gia chân chính, am hiểu nhất chính là tâm kế, tên tiểu tử hao tốn nhiều công phu như vậy là vì đưa bảo bối của Tiêu Chiến anh tới đây, không biết nói Trần Thiên ngu ngốc hay là lá gan quá lớn.
"Mặc dù Tổng giám đốc Tiêu không sợ, nhưng dường như có người rất sợ." Trần Thiên làm bộ như không sao cả cười hì hì, nháy mắt một cái cũng không nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bé tuyệt mỹ của Vương Nhất Bác trong lòng đã sớm thương tiếc, lo lắng trong mắt giai nhân không chút nào che giấu, hắn không muốn điều đó, trong lòng tự nói với mình cậu quan tâm Tiêu Chiến như vậy, hoàn toàn bởi vì người đó là chồng của cậu, đợi đến lúc mình đem cậu đoạt lại, trong mắt cậu, trong lòng cậu chỉ biết có một mình Trần Thiên hắn, hắn bảo đảm!
Tiêu Chiến nghe vậy, mắt nhìn về thiếu niên trong ngực, quả nhiên nhìn thấy trong mắt cậu toàn là lo lắng và tự trách. Anh cầm bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cậu, không tiếng động an ủi, cười ha hả nói: "Làm phiền thị trưởng Trần quan tâm, thị trưởng Trần có thời gian quan tâm người khác không bằng hảo hảo quan tâm mình một chút, nếu về sau cả đời tàn thì làm thế nào, đả thương tấm lòng của những người ngưỡng mộ thị trưởng Trần sẽ không tốt lắm.", Anh không thể không nói cái tên Trần Thiên này là một cái đèn dầu đã cạn, nếu không tâm kế sẽ không lớn như vậy, bày ra một đống hỗn độn, chỉ là trong đống hỗn độn đó có Tiêu Chiến anh thì đừng nghĩ đến thành công, sử dụng phép khích tướng cũng vô ích.
"Ha ha! Tôi chỉ nhắc nhở Tổng giám đốc Tiêu mà thôi, hôm nay các người ra khỏi cái cửa này, tôi không dám cam đoan tin tức ‘ Tổng giám đốc Tiêu đêm khuya xông vào nhà dân’ sẽ truyền ra ngoài." Trần Thiên cười đến mặt không cảm xúc, mắt thấy tâm tiểu mỹ nhân dao động, mục đích của hắn hôm nay đã đạt được, nói gì hắn cũng sẽ không buông tha, chỉ cần thêm một cây đuốc là tốt rồi, nhưng nắm lửa này, không phải là không làm tim mình cháy lên, cảm giác đau.
"Tùy tiện, anh muốn thế nào liền thế đấy." Nét mặt của Tiêu Chiến không biểu cảm nói, nâng mặt Vương Nhất Bác cùng đối mặt với anh, trên mặt trừ dịu dàng chỉ còn dịu dàng, không còn có mùi thuốc súng vừa nói chuyện với Trần Thiên, cưng chiều vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn , cảm nhận da thịt non mềm, tâm tình rất tốt, dịu dàng nói: "Đừng lo lắng, không có chuyện gì, đi thôi!" .
"Ừ!" Vương Nhất Bác khẽ thở dài một cái, cuối cùng thỏa hiệp, trở về nắm bàn tay to lớn của anh, cả người nhẹ nhàng đến gần trong ngực Tiêu Chiến nhắm mắt lại lắng nghe nhịp tim anh đập mạnh mà có lực, cậu nên tin tưởng năng lực làm việc của anh, nếu anh nói chính mình có thể giải quyết, như vậy liền giao cho anh, không cần phải suy nghĩ.
BẠN ĐANG ĐỌC
ZSWW_Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen
FanfictionTên gốc: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen Tác giả: Quân Tử Hữu Ước Editor : ThanhThanh_0611 * Những chương đầu chủ yếu xoay quanh bạn nhỏ, chưa có sự xuất hiện của anh nhé!!!! Warning: Vì là chuyển ver từ ngôn tình nên sẽ có sinh tử văn...