Trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện lớn nhất thành A không ngừng truyền ra tiếng cười hi hi ha ha, nam, nữ đều có. Trong đó không thiếu tiếng cười trầm thấp hấp dẫn, thanh thúy như hoàng oanh, đây là việc chưa từng xảy ra trong bệnh viện. Mỗi lần đi ngang qua phong bệnh này bác sĩ và y tá sẽ không tự chủ được thả chậm bước chân, nghiêng tai lắng nghe những giọng nói mê người, nơi này trở thành nơi mọi người cảm thấy thoái mái nhất trong viện.Mấy ngày trước, một người đàn ông có thân phận địa vị ôm một thiếu niên mang thai cả người đầy máu gấp gáp chạy đến. Qua hơn ba giờ cố gắng, rốt cuộc cứu được đôi long phượng thai và sản phụ, sau hôm ấy, cậu được chuyển vào phòng bệnh cao cấp này, cũng từ đó, tiếng cười trong phòng chưa từng dừng lại qua.
"Ha ha ha. . . . . . Thật? Thật quá buồn cười rồi, ha ha ha. . . . . ." tiếng cười thanh thúy như hoàng oanh từ phòng bệnh vang lên.
"Ha ha! Đúng vậy, tớ cũng nghe y tá nói. Họ vừa nói vừa cười tớ không biết xấu hổ, những bác sĩ kia vì cứu tớ và bảo bảo mà cố gắng phẫu thuật hơn ba giờ. Bác sĩ vừa ra tới, anh liền trực tiếp đấm bác sĩ một cái, nghe nói người kia chẳng những bị chảy máu, mà còn không ngừng hôn mê suốt một ngày đấy." Vương Nhất Bác nhìn bạn tốt Quý Nhật San của mình đang cười sắp sốc hông, cũng không nhịn được cười theo. Suy nghĩ trở lại ngày đó, những y tá thay dịch truyền kể tất cả mọi chuyện ngày cậu phẫu thuật, còn ý vị không rõ nhìn cậu cười, cho dù da mặt dày cũng sẽ không nhịn được đỏ mặt.
"Ha ha! Ông xã cậu rất thương em nha, như vậy không phải vừa vặn." La Vân Hi cười ha hả tổng kết nói, trong giọng điệu không còn vẻ chua buồn bực khí trước đây, có sự hâm mộ nhàn nhạt.
Những người khác nghe anh nói, cũng liếc thoáng nhìn, dù sao trong tổ chức, La Vân Hi thích Vương Nhất Bác là sự thật mọi người đều biết, chỉ có Vương Nhất Bác mơ hồ không biết mà thôi. Thật sự mơ hồ thành ra như vậy, hay cậu không muốn biểu hiện, làm mọi người khốn nhiễu cũng chỉ có Vương Nhất Bác biết thôi.
Tất cả mọi người thật tò mò, đến tột cùng thủ lĩnh gặp chuyện gì, lại đột nhiên thay đổi thái độ với Vương Nhất Bác, không có lưu luyến si mê trước đây, chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ liên quan đến chuyến đi Italy của anh?
"Ha ha ha. . . . . . Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Bác có một người đàn ông thật tốt." Quý Nhật San cười hì hì nói, gương mặt khéo léo sáng rỡ, có thể thấy được tâm tình cô không tệ, ngay cả sắc mặt cũng đỏ thắm.
"Tốt lắm, tốt lắm, bà cô của tôi, em ngàn vạn lần không được kích động nữa, nếu thương tổn đứa bé trong bụng thì làm thế nào?" Hồ Chính Phong ôm cô lo lắng nói, lúc này anh không thèm để ý việc tối nay có bị bà xã đại nhân ném tới thư phòng hay không. Nói tóm lại, nhìn cô cười sắp sốc hông, anh thật lo lắng cô nhóc này vẫn như lúc mới yêu, không biết mang thai thì không được kích động sao? Còn nữa, cô có cần thiết hâm mộ cô gái khác không? Chẳng lẽ anh biểu hiện được còn chưa đủ tốt? Xem ra muốn lấy điểm tuyệt đối, anh còn cần cố gắng a.
"Oh —— tốc độ mau thật, Chính Phong, đây là bí kíp gia truyền theo đuổi vợ của anh? Vô cùng có tác dụng đấy." Vương Nhất Bác cười nhìn bụng Quý Nhật San, thấy gương mặt cô càng ngày càng hồng, cười càng vui sướng, không nghĩ tới cậu bỏ lỡ tiết mục đặc sắc như vậy. Đều do ông xã không để cho cậu ra khỏi nhà, Vương Nhất Bác ngoan ngoãn trừng mắt liếc người bên cạnh đang dùng ánh mắt nồng cháy nhìn mình, cho dù trong lòng còn tức hơn nữa, cũng bị lửa nóng của ánh đốt cháy.
BẠN ĐANG ĐỌC
ZSWW_Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen
FanfictionTên gốc: Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen Tác giả: Quân Tử Hữu Ước Editor : ThanhThanh_0611 * Những chương đầu chủ yếu xoay quanh bạn nhỏ, chưa có sự xuất hiện của anh nhé!!!! Warning: Vì là chuyển ver từ ngôn tình nên sẽ có sinh tử văn...