Chương 178: Đứa nào ức hiếp người của em, em phế bỏ nó

1.4K 63 4
                                    

Editor: Lạc Y Y

Trên cầu thang bộ, Cố Ngôn Sanh châm một điếu thuốc hút rồi từ từ thở ra vòng khói trắng, ánh mắt đầy u buồn, nhìn sợi dây chuyền trên tay, lẩm bẩm: "Giữa chúng ta... rốt cuộc phải làm sao mới có thể bắt đầu lại..."

Sau khi mùi thuốc lá tiêu tan hết Cố Ngôn Sanh mới đi vào phòng bệnh, nhưng khi hắn đẩy cửa ra thì nhìn thấy trên giường trống không.

Không thấy Ôn Niệm Nam nữa...

Cố Ngôn Sanh cuống quýt đi tìm khắp hành lang và nhà vệ sinh nhưng không thấy ai, hỏi y tá mới biết Ôn Niệm Nam đã một mình rời đi.

Cố Ngôn Sanh ngã ngồi xuống giường thất hồn lạc phách nhìn bát cháo trên bàn bên cạnh.

"Tại sao em lại bất ngờ rời đi, không phải em đã hứa với anh đợi em khỏe lại rồi rời đi sao? Em không muốn ở bên cạnh anh lâu hơn một chút ư..."

Ôn Niệm Nam uống thuốc giảm đau rồi đi đến sô pha ngồi xuống, cuộn mình trên sô pha cầm điện thoại ngẩn ngơ.

Ôn Niệm Nam nhân lúc Cố Ngôn Sanh ra khỏi phòng bệnh liền nhổ kim tiêm trên tay ra, nhìn chiếc áo khoác mà Cố Ngôn Sanh mặc trước khi ra ngoài rồi xoay người đi ra cửa rời khỏi bệnh viện.

Cậu không muốn ở lại bệnh viện nữa, cậu không thích mùi bệnh viện, không thích những người mặc áo trắng kia, càng không thích lại một lần nữa nằm trên bàn phẫu thuật. Hơn nữa... Sự dịu dàng và chăm sóc từng li từng tí bất ngờ của Cố Ngôn Sanh làm cậu hơi hoảng hốt.

Đinh... chuông cửa vang lên.

Ôn Niệm Nam đứng dậy ra mở cửa nhưng lại nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Cố Lâm.

"Anh Niệm Nam, chuyển phát nhanh của anh đang để ở cửa" Ôn Niệm Nam vừa định mở miệng, Cố Lâm lại lấy đồ chuyển phát lách qua khe cửa đi vào.

Cố Lâm cười đùa nói: "Này, chuyển phát nhanh của anh, anh Niệm Nam, anh đang viết nhạc hả? Cái này là viết cho ai thế?"

"Đang viết bản nhạc tham gia thi đấu"

Ôn Niệm Nam nhận lấy đồ chuyển phát nhanh, nhìn thấy bên trên viết là do biên kịch phim cổ trang gửi tới. Sau khi mở ra là một bộ đồ cổ trang màu trắng, một cây quạt cùng với phụ kiện kèm theo.

"Wow, đẹp quá, anh Niệm Nam mặc cái này sao? Ai gửi tới vậy?"

Ôn Niệm Nam mở cây quạt ra, nói: "Bài hát chủ đề của một bộ phim cổ trang tôi đã viết mấy ngày trước bảo tôi quay video tuyên truyền"

"Được nha, em vừa hay có thể giúp anh quay"

Cố Lâm nhẹ nhàng đóng cửa lại, lấy điện thoại và cây quạt đi đến lề đường mở cửa ngồi vào.

Cố Lâm lấy điếu thuốc trên tay người bên cạnh rít một hơi, nhàn nhạt nói: "Cửa sổ mở nhỏ như vậy ngồi bên trong hút thuốc anh muốn ngạt chết mình hả?"

Cố Lâm ngậm điếu thuốc trong miệng lấy điện thoại ấn vài cái, nhướng mày nói: "Được rồi, gửi cho anh đó, anh à, anh không thể tự mình đi gặp anh ấy sao?" Cố Ngôn Sanh lấy điện thoại ra nhìn người trong bức ảnh đang ngồi trước cây đàn dương cầm trong bộ đồ cổ trang màu trắng, trong mắt nhiều thêm mấy phần dịu dàng.

Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa (Edit) P1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ