Mở đầu

6.9K 251 22
                                    

“Nhất Bác, em nên về đi.” Ông chủ phòng học vũ đạo Lưu Hải Khoan từ xa xa nói vọng lại với Vương Nhất Bác.

Sau khi nhìn đứa trẻ cuối cùng rời đi, Vương Nhất Bác quay đầu lại nói với Lưu Hải Khoan, "Được, Hải Khoan ca. Vậy em về trước."

Khi Vương Nhất Bác bước ra khỏi cửa phòng học vũ đạo, nhìn thấy hình ảnh tuyết trắng tung bay, trên mặt đất đã sớm phủ một lớp áo trắng. Vương Nhất Bác bất đắc dĩ thở dài nói: "Tại sao lại có tuyết rơi?"

Vương Nhất Bác lại khẽ thở dài một tiếng rồi bước đi trong tuyết, lúc về đến nhà, bên trong không có ai, có lẽ cha mẹ vẫn còn ở tiệm, anh trai Vương Nhất Bá chắc đã ra ngoài chơi.

Vương Nhất Bác về phòng ngồi vào bàn học bật đèn lên, sau đó cúi đầu viết bài tập ở trường.

Ở một nơi khác trong sàn nhảy, những ngọn đèn đủ màu sắc chiếu vào đám người đang múa may nhảy nhót thân thể.

Vừa từ sàn nhảy bước ra, Vương Nhất Bá đầu đầy mồ hôi ngồi trên ghế sô pha, "Trần thiếu, sao anh không xuống chơi?"

Vương Nhất Bá có chút giống với Vương Nhất Bác, nhưng tính cách khuôn mặt của họ lại khác nhau. Bọn họ có làn da trắng, ngày thường đã tuấn tú, cho nên ánh mắt của rất nhiều người trên sàn nhảy nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bá, nhưng Vương Nhất Bá không quan tâm, họ thích nhìn cứ để cho họ nhìn.

Trần Phong liếc nhìn Vương Nhất Bá, trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối, làm sao lại là một thẳng nam chứ? Nếu không đã sớm lôi hắn lên giường rồi. Nghĩ nghĩ liền bất đắc dĩ thở dài, nhíu mày ngẩn người nhìn phía trước.

Nhìn thấy Trần Phong lần nữa thở dài, Vương Nhất Bá quan tâm hỏi: "Chuyện gì lại khiến Trần thiếu phiền lòng như vậy?"

Trần Phong không đơn giản nói: "Em trai kia của cậu lớn lên thật đẹp."

Đều ở cùng một vòng tròn luẩn quẩn,  lời Trần Phong nói, Vương Nhất Bá lập tức hiểu ngay. Vương Nhất Bác là em trai ruột của hắn, cả hai được thừa hưởng gen của bố mẹ, từ trước đến nay đều đẹp mắt.

Sao chổi Vương Nhất Bác kia từ trước đến nay hắn chưa bao giờ thích, Trần Phong vừa nói câu này, Vương Nhất Bá không chút do dự nói: "Người Trần thiếu muốn, tôi nhất định sẽ giúp đưa người tới tay!"

Nghe Vương Nhất Bá nói, hai mắt Trần Phong đột nhiên sáng ngời. Sau đó, hai người cúi đầu lên kế hoạch, âm mưu làm thế nào để đưa Vương Nhất Bác lên giường của hắn.

“Trước tiên cứ gọi điện thoại cho cậu ta tới uống rượu, bỏ thứ này vào rượu, sau đó đưa đến khách sạn của tôi.” Trần Phong nói xong liền đưa một gói thuốc cho Vương Nhất Bá.

Đương nhiên Vương Nhất Bá biết rõ đây là thứ gì, sau khi nhận lấy nói: "Được, không thành vấn đề."

Vương Nhất Bác vừa hoàn thành xong bài tập về nhà, liền nhận được cuộc gọi từ Vương Nhất Bá, chỉ vội vàng nói với cậu: “Nhất Bác, tao ở hộp đêm xx, tao uống say rồi, mày mau tới đón tao!” Không để Vương Nhất Bác kịp mở miệng, Vương Nhất Bá đã cúp điện thoại.

[Hoàn][Trans][ZSWW] SỦNG "THÊ" THÀNH NGHIỆNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ