Sau khi hai người ăn xong, Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác trở lại trường học. Hai người không quan tâm đến ngôn luận trên mạng, Vương Nhất Bác đã hiểu rõ không cần vì những người không quan trọng, khiến người trong nhà thực sự lo lắng cho mình. Cho nên cậu tận lực không nhìn tới ngôn luận trên mạng, bước vào phòng học như bình thường.
Buổi tối tan học, vẫn chưa thấy Tiêu Chiến đến đón mình, hầu như Tiêu Chiến không để mình đợi hắn, Vương Nhất Bác không khỏi nhíu mày, cầm điện thoại gọi cho Tiêu Chiến.
Trong lúc chờ Tiêu Chiến trả lời điện thoại, ánh mắt Vương Nhất Bác quét qua thứ gì đó, Triệu Tứ khuôn mặt dữ tợn giơ lên một cái bình nhỏ đi về phía mình, Vương Nhất Bác không khỏi mở to mắt rất nhanh lui về sau.
Vì là giờ tan học, học sinh đông nhất. Vương Nhất Bác lùi về phía sau, đụng phải mấy người, những người kia lập tức bất mãn bắt đầu phàn nàn, Vương Nhất Bác còn chưa kịp nói gì, vội vàng xoay người ôm những người đứng phía sau đẩy bọn họ ngã nhào, trong miệng hét lớn: "Mọi người mau tránh ra!"
Do sự việc xảy ra đột ngột, tất cả mọi người không kịp phản ứng. Tuy nhiên, Triệu Tứ lại không chút cố kỵ cầm chất lỏng không rõ nguồn gốc hất lên người Vương Nhất Bác, những người ở gần Vương Nhất Bác đột nhiên hét ầm lên.
Mà Vương Nhất Bác lập tức nghe được âm thanh "xì xì xì" và có mùi khét.
Triệu Tứ thấy Vương Nhất Bác bị thương, lập tức cười điên cuồng: "Không phải mày dựa vào khuôn mặt xinh đẹp này gả cho phú hào sao? Nếu không có khuôn mặt này mày sẽ như thế nào! Hahahahaha!"
Vương Nhất Bác là mục tiêu chính của Triệu Tứ, tự nhiên trên người cậu bị dính nhiều nhất, phần cổ lộ ra ngoài lập tức một hồi đau nhói. Vương Nhất Bác đau đến hừ lạnh một tiếng, một giây sau trong đám đông đang hoảng loạn truyền đến tiếng hét kinh hoàng của Tiêu Chiến: "Vương Nhất Bác!"
Triệu Tứ đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai, Vương Nhất Bác nghe rõ ràng được tiếng xương gãy.
Tiêu Chiến bước ra khỏi đám đông muốn ôm Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác lại hét lên, "Đừng chạm vào em!"
Tiêu Chiến dừng lại, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ: "Nhóc con?"
Vương Nhất Bác chậm rãi đứng dậy, nhanh chóng cởi áo khoác ra, sau đó nhìn Tiêu Chiến nói nhỏ: "Trên người em đều là axit sulfuric, anh đừng chạm vào em."
Tiêu Chiến cũng không để ý ôm Vương Nhất Bác, vành mắt đỏ bừng dùng tay áo cẩn thận giúp Vương Nhất Bác hút axit sulfuric trên cổ, âm thanh mang theo run rẩy lại đau lòng nói: "Nhóc con, có đau không? Có ổn không?"
Vương Nhất Bác đẩy hắn ra nói: "Tay của anh."
Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, tay của Tiêu Chiến đã nhìn thấy một mảng lớn xương trắng, Vương Nhất Bác hai mắt đỏ bừng: "Anh đừng lo lắng cho em."
Bắt Tiêu Chiến mặc kệ Vương Nhất Bác, chuyện này còn khó hơn lên trời. Tiêu Chiến bất chấp mọi thứ ôm Vương Nhất Bác lên, chạy nhanh đến bãi đậu xe, Tiêu Chiến có chút hoang mang lo sợ nói, "Nói lời ngu ngốc gì vậy? Nhóc con, đừng sợ."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][Trans][ZSWW] SỦNG "THÊ" THÀNH NGHIỆN
FanfictionTên gốc: 宠"妻"成瘾 Tác giả: 小筱(看简介) Bá đạo Tổng tài bao che khuyết điểm Tiêu Chiến công x tính cách mềm yếu hướng nội Vương Nhất Bác thụ ⚠️ cưới trước yêu sau, sinh tử văn, có ngọt có ngược Tổng chương: 35 Tình trạng bản gốc: hoàn