Chương 15

2.2K 162 4
                                    

Vương Nhất Bác bị đói mà tỉnh lại, khi thức dậy ngẩn người nhìn xung quanh, một lúc sau mới nhớ ra mình cãi nhau với Tiêu Chiến, nơi này là ký túc xá của trường, cậu không chỉ đói mà bụng còn có chút đau. Tối hôm qua không ăn cơm, trong túi còn chưa tới một trăm tệ, bắt taxi đã dùng một nửa, bây giờ chỉ còn hơn mười mấy tệ.

Vương Nhất Bác đứng dậy, thấy mọi người còn đang ngủ say, cậu đành phải nhẹ nhàng đi tắm rửa rồi đến nhà ăn. Nhìn bảng giá dày đặc, nhìn lại mười mấy tệ của mình, còn không đủ tiền ăn một bát cơm, chỉ có thể miễn cưỡng chút nước luộc thịt hay cháo trắng đến ăn. Suy nghĩ cuối cùng, vẫn là chọn nước luộc thịt, cháo trắng không có nguyên liệu thật sự rất khó nuốt.

Vương Nhất Bác đặc biệt chọn nơi khuất nhất, ẩn thân mà im lặng ăn bữa cơm hiếm có này, ăn xong dạ dày miễn cưỡng thoải mái một chút, nhưng bụng vẫn đau, Vương Nhất Bác biết bảo bảo trong bụng đang phản kháng, nhưng cậu không còn cách nào khác, cậu không có tiền không thể đến bác sĩ, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ thân thể.

Ăn xong còn sớm, Vương Nhất Bác dựa lưng vào ghế, cúi đầu sờ sờ bụng mình nói: "Tỏa nhi, thực xin lỗi. Ba ba không có tiền chữa bệnh cho con. Con nhất định phải khỏe mạnh, biết không?"

Bản thân Vương Nhất Bác cũng không biết đây là đang hại mình hay hại đứa nhỏ, trong lòng cậu cảm xúc lẫn lộn, chỉ có thể ngẩn người nhìn về phía xa xăm. Đợi gần đến giờ học, cậu rời khỏi nhà ăn, đi đến lớp học.

Triệu Tứ chính là một kẻ điên, vì trả thù Vương Nhất Bác. Sáng nay hắn đăng tất cả chuyện của Vương Nhất Bác lên diễn đàn, điều này cũng làm cho Vương Nhất Bác triệt để phát hỏa, khi cậu đi qua hành lang thỉnh thoảng nghe mọi người bàn tán. Khi bước chân vào lớp, bạn cùng lớp càng thêm tệ hơn.

Bạn học A: "Nhìn kìa, chính là cậu ta."

Bạn học B: "Mặt mũi như vậy gả cho phú hào, hẳn là bản thân không biết xấu hổ bò lên giường người ta a?!"

Hai người bạn cùng lớp kia cứ như vậy nhỏ giọng chế giễu Vương Nhất Bác trước mặt Vương Nhất Bác, tâm trạng cậu vốn dĩ không tốt, nhất thời đập sách trên tay xuống bàn. Cả phòng học trong phút chốc im lặng, Vương Nhất Bác mặt không biểu tình nói: "Làm sao mấy người biết chúng tôi không hòa thuận!"

Giờ khắc này, chẳng ai ngờ rằng Vương Nhất Bác vốn luôn mềm yếu sẽ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, tất cả mọi người chưa từng nhìn thấy Vương Nhất Bác như vậy, nguyên một đám hoàn toàn quên mất mình nên phản ứng cái gì.

Thấy mọi người im lặng, Vương Nhất Bác lại một lần nữa nói: "Bây giờ cứ cười nhạo tôi! Có phần quá sớm đi nha!" Sắc mặt Vương Nhất Bác rất tái nhợt, nhưng lời nói ra lại khiến mọi người không thể phản bác.

Đúng lúc này giáo viên bước vào lớp, nhìn thấy không khí yên tĩnh trong phòng học, tuy giáo viên cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không nói gì.

Nhìn thấy giáo viên bước vào, Vương Nhất Bác lập tức khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn thường ngày, yên tĩnh chép bài, nhưng sắc mặt ngày càng tái nhợt. Cậu biết hiện tại mình rất không ổn, cậu cũng biết mình bây giờ là vò đã mẻ lại sứt.

[Hoàn][Trans][ZSWW] SỦNG "THÊ" THÀNH NGHIỆNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ