Hai người trò chuyện một hồi lâu, điện thoại của Vương Nhất Bác lại đổ chuông. Nhìn người gọi đến, Vương Nhất Bác thật sự không muốn nghe máy, nhưng Tiêu Chiến đang ở bên cạnh, nếu không nghe máy Tiêu Chiến nhất định sẽ hỏi mình làm sao vậy, cân nhắc ưu nhược điểm một hồi, Vương Nhất đành phải nghe máy.
Điện thoại vừa kết nối, đối phương trực tiếp hỏi: "Vương Nhất Bác, tại sao hôm nay không về ký túc xá? Người trong nhà mặc kệ sống chết của mày, chẳng lẽ mày cũng không biết ngày mai khai giảng sao?"
Người gọi đến không phải là ai khác, mà chính là người cùng phòng ký túc xá với Vương Nhất Bác, nhưng lại xem thường Vương Nhất Bác mỗi lần cậu trở về đều gây khó dễ đích xác là Triệu Tứ. Vương Nhất Bác cũng biết người này gọi tới không có chuyện tốt, ngay lập tức hối hận khi bắt máy.
Vương Nhất Bác mặc dù không hài lòng, nhưng vẫn mặt không biểu tình trả lời đối phương: "Có việc."
"Mày có thể có chuyện gì? Nói nghe một chút xem." Bởi vì Triệu Tứ có chuyện phiền, lại nghe Vương Nhất Bác nói như vậy, vốn tưởng Vương Nhất Bác đã trở về ký túc xá có thể đánh cậu một trận, kết quả trở về chỉ thấy Trương Tam và Dương Nhị, cho nên mới phải gọi cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác vốn tính mềm lòng, một khi bị bọn chúng ép hỏi, không được mấy câu đã nhanh chóng kể hết mọi chuyện. Đây cũng là khuyết điểm của Vương Nhất Bác, nhưng bất luận cậu có thay đổi như thế nào cũng không thể thay đổi được.
Vốn dĩ tâm tình Triệu Tứ không tốt, ép hỏi như vậy căn bản hắn không muốn lưu lại mặt mũi cho Vương Nhất Bác, giọng điệu cũng lập tức không tốt: "Thế nào? Anh trai mày lại sai bảo mày sao?"
Vốn dĩ Tiêu Chiến đang cúi đầu nhìn văn kiện công việc, hắn không biết đầu bên kia là ai gọi tới. Nhưng mơ hồ nghe giọng điệu của người kia không được tốt lắm, sau đó nhìn biểu cảm của bạn nhỏ nhà mình, liền biết bạn nhỏ nhà mình lại chịu ủy khuất. Tiêu Chiến thực sự hiểu rất rõ Vương Nhất Bác, cho dù bây giờ cậu mặt không biểu cảm, Tiêu Chiến cũng biết cậu đang nghĩ gì.
Điều mà Tiêu Chiến không thể chịu được nhất chính là bạn nhỏ nhà mình chịu ủy khuất, nộ khí bất chợt ập đến. Bởi vì không ở bên cạnh Vương Nhất Bác, vừa rồi bị cậu nói một câu đến mức không nói được lời nào, chính mình không nỡ mắng người, hận không thể nâng trong lòng bàn sủng ái, che chở, Kết quả...? Thỉnh thoảng có nhiều người như vậy đến thử thách ranh giới cuối cùng của hắn, thật không biết là ai có lá gan lớn như vậy.
Vương Nhất Bác vẫn còn suy nghĩ tìm cớ nói cho Triệu Tứ biết tại sao cậu không về ký túc xá, căn bản không có thời gian phản ứng Tiêu Chiến, huống chi là nhìn thấy lửa giận trong mắt Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nộ khí xông lên đầu, nhìn bạn nhỏ nhà mình chịu ủy khuất như vậy. Trực tiếp lấy điện thoại, giọng điệu không tốt nói: "Làm sao? Việc tư còn muốn quản? Nhà sống ở bờ biển sao?"
Cứ như vậy Vương Nhất Bác trừng lớn mắt nhìn Tiêu Chiến lấy điện thoại của mình, mà Tiêu Chiến vừa nói xong đã tắt máy. Vương Nhất Bác kinh ngạc hỏi: "Anh làm gì vậy?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][Trans][ZSWW] SỦNG "THÊ" THÀNH NGHIỆN
FanfictionTên gốc: 宠"妻"成瘾 Tác giả: 小筱(看简介) Bá đạo Tổng tài bao che khuyết điểm Tiêu Chiến công x tính cách mềm yếu hướng nội Vương Nhất Bác thụ ⚠️ cưới trước yêu sau, sinh tử văn, có ngọt có ngược Tổng chương: 35 Tình trạng bản gốc: hoàn