Tiêu Chiến nhận được sự đồng ý của Vương Nhất Bác, đêm đó cho người bắt trói ba người nhà họ Vương vứt vào nhà kho. Tiêu Chiến còn chưa đến đã nghe giọng nói ầm ĩ và uy hiếp của mẹ Vương, nhưng dù mẹ Vương có lớn tiếng như thế nào cũng không ai để ý đến bà.
Mặc dù hai mắt mẹ Vương bị vải đen bịt kín, nhưng không ai che miệng của bà, ầm ĩ một hồi mọi người đều cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, tiện tay nhặt một miếng vải bố bẩn thỉu nhét vào miệng của mẹ Vương, nhất thời toàn bộ nhà kho đều yên tĩnh trở lại, chỉ nghe thanh âm "A... a..." của mẹ Vương, bên tai mọi người được yên tĩnh dĩ nhiên không để ý tới mẹ Vương.
Cho đến khi Tiêu Chiến xuất hiện, bọn họ mới tháo vải đen trên mắt ba người nhà họ Vương xuống, trong miệng cha con Vương gia cũng bị nhét vải bố không biết lấy từ đâu.
Ba người họ Vương tuyệt đối không thể ngờ Tiêu Chiến là người đã bắt bọn họ tới đây, cho đến khi nhìn thấy Tiêu Chiến xuất hiện trước mặt vẫn còn ngây ngốc không biết làm sao.
Tiêu Chiến bước tới ngồi xổm xuống bên cạnh bọn họ, vẻ mặt âm trầm nhìn bọn họ, nói: "Sao vậy? Không nhận ra tôi?"
Tiêu Chiến nói xong thấy miệng bọn họ bị nhét vải bố không nói được lời nào, châm chọc: "Trước kia bởi vì Nhất Bác, cho nên mới nhẫn nhịn mấy người! Nhưng mấy người được một tấc tiến một thước, tôi vẫn không thể bắt mấy người làm sao bây giờ! Thực sự không có thiên lý! Cũng may các người đi khắp nơi bức bách khiến em ấy thoái chí nản lòng, như vậy cũng cảm tạ mấy người, sau này em ấy sẽ không quan tâm mấy người sống chết thế nào nữa!"
Tiêu Chiến nói xong nhìn mấy người bọn họ, chỉ thấy vẻ mặt khiếp sợ không biết Tiêu Chiến định làm gì.
Tiêu Chiến lại cười nói: "Bây giờ mới sợ hãi. Không phải lúc trước mấy người bắt nạt người khác bắt nạt đến cùng sao, bây giờ tôi cũng chỉ ở đây thay người nói đạo lý, còn trừng phạt những người đáng nhận trừng phạt."
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bá nói: "Mày có thể hạ thuốc em trai ruột, vậy cũng nên nếm thử tư vị này?"
Nghe lời này của Tiêu Chiến, nước mắt Vương Nhất Bá lập tức tràn đầy hốc mắt, hắn điên cuồng lắc đầu, ý bảo Tiêu Chiến đừng như vậy, nhưng Tiêu Chiến làm sao có thể buông tha cho ba người nhà này đã làm tổn thương bản nhỏ nhà mình?
Ba mẹ Vương kinh ngạc đến mức không nói được lời nào, Vương Nhất Bá là đứa con trai bọn họ yêu quý nhất, lúc trước biết Vương Nhất Bá đã làm ra chuyện như vậy với Vương Nhất Bác, bọn họ không chỉ thờ ơ mà thậm chí không có chút đau khổ.
Nhưng lần này nghe Tiêu Chiến nói sẽ làm như vậy bọn họ lại khóc, không thể nói chuyện hai người chỉ có thể điên cuồng lắc đầu, muốn Tiêu Chiến tha cho con trai bọn họ.
Tiêu Chiến lạnh lùng cười nói: "Hừ! Bây giờ đau lòng con trai của mấy người? Vậy tại sao lúc trước lại thờ ơ khi Nhất Bác bị thương? Còn nữa! Suy cho cùng Nhất Bác cũng chỉ là công cụ kiếm tiền cho mấy người mà thôi! Vậy nên bây giờ con trai mấy người cũng có thể trở thành công cụ kiếm tiền cho tôi không phải sao? Dù sao, bộ dáng cũng không tệ, thật là có chút lãng phí?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][Trans][ZSWW] SỦNG "THÊ" THÀNH NGHIỆN
FanfictionTên gốc: 宠"妻"成瘾 Tác giả: 小筱(看简介) Bá đạo Tổng tài bao che khuyết điểm Tiêu Chiến công x tính cách mềm yếu hướng nội Vương Nhất Bác thụ ⚠️ cưới trước yêu sau, sinh tử văn, có ngọt có ngược Tổng chương: 35 Tình trạng bản gốc: hoàn