Chương 28

1.9K 122 1
                                    

Vương Nhất Bác nhìn sắc mặt Tiêu Chiến không tốt, ánh mắt dao động một chút, sau đó rất nhanh hôn cằm Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến sững sờ nhìn Vương Nhất Bác. Chỉ thấy bạn nhỏ nhà mình mặt đỏ như trái cà chua, ngại ngùng không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác do dự một hồi nói: "Không sao đâu, anh không cần bận tâm. Hơn nữa em rất cảm kích lúc đó chính là anh, Chiến ca."

Vốn dĩ tâm trạng mây đen giăng đầy của Tiêu Chiến bị một câu nói của Vương Nhất Bác quét sạch. Hắn ngẩng đầu, chạm vào tóc Vương Vương Nhất Bác: "Gặp em mới là may mắn của anh."

Khuôn mặt Vương Nhất Bác càng thêm đỏ bừng: "Cho nên anh cũng đừng để ý."

Tiêu Chiến chạm trán mình lên trán Vương Nhất Bác nói: "Nhóc con, hôn anh một cái, anh sẽ không lưu tâm nữa."

Vương Nhất Bác mở to hai mắt, đôi môi mềm mại lập tức ngoan ngoãn in trên đôi môi mỏng của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến lập tức ngậm lấy bé heo con đưa đến cửa, hôn một hồi lâu, Vương Nhất Bác đẩy Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lưu luyến buông cậu ra.

Sau khi Vương Nhất Bác đẩy Tiêu Chiến ra hỏi: "Tại sao ngày đó anh biết là em?"

Thật ra Vương Nhất Bác cũng chỉ tò mò mới hỏi câu này, bởi vì ngày đó Vương Nhất Bác tỉnh lại trước, mà cậu cũng bỏ chạy trước khi Tiêu Chiến tỉnh lại.

Theo lý thuyết Tiêu Chiến sẽ không biết Vương Nhất Bác, nhưng khi cậu hẹn gặp Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đã trực tiếp nhận ra thân phận của mình, cũng thay mình giải vây.

Tiêu Chiến không muốn giấu diếm bạn nhỏ nhà mình cái gì, hắn nói: "Thật ra anh đã xem camera giám sát."

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn gật đầu: "Thì ra là như vậy..."

Tiêu Chiến lại nói: "Kỳ thật anh vẫn ở đó chờ đợi em, anh luôn lo lắng em không đến tìm anh. May mắn em mang thai, còn chủ động đến tìm anh."

Tiêu Chiến cảm thấy may mắn, cuối cùng Vương Nhất Bác đến tìm mình, có lẽ mọi thứ đã được định trước.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, cười hỏi: "Vậy Chiến ca, anh vừa gặp đã yêu em?"

Nếu đổi lại là trước kia, Tiêu Chiến tuyệt đối sẽ thề thốt phủ nhận những lời này. Nhưng Vương Nhất Bác nói như vậy, khiến hắn không khỏi suy nghĩ thấu đáo. Hắn cũng chỉ xem camera giám sát, đã khẳng định Vương Nhất Bác là người mình yêu nhất đời này, đây không phải là vừa gặp đã yêu sao?

Tiêu Chiến cười cười, thành thật trả lời: "Lần đầu tiên nhìn thấy em, khoảnh khắc nhìn vào mắt em, anh đã biết đời này nhất định phải là em. Đương nhiên cũng giống như lời em nói là vừa gặp đã yêu."

Nghe Tiêu Chiến nói vậy, khuôn mặt Vương Nhất Bác lập tức đỏ lên, cậu chưa từng nghĩ Tiêu Chiến sẽ bộc bạch với mình, làm cho Vương Nhất Bác xấu hổ không nói được lời nào.

Tiêu Chiến thấy hai má của bạn nhỏ ngồi bên cạnh đỏ bừng đến tận mang tai, hắn liền biết bạn nhỏ nhà mình thẹn thùng.

Rất nhanh đã đến bệnh viện, sau khi xuống xe, Tiêu Chiến vươn tay muốn ôm Vương Nhất Bác, nhưng lại bị Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đẩy ra.

[Hoàn][Trans][ZSWW] SỦNG "THÊ" THÀNH NGHIỆNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ