Nghe Vương Nhất Bác gọi một tiếng "Mẹ", mẹ Tiêu thực sự rất xúc động, bà vẫn xem Vương Nhất Bác như con mình, bà biết Vương Nhất Bác vẫn luôn bận tâm cảm nhận của mọi người, hơn nữa lại lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, còn có thể giữ được bản tính thiện lương thật không dễ dàng.
Nghe một tiếng "Mẹ" của Vương Nhất Bác, nước mắt của mẹ Tiêu sắp rơi cũng ngừng lại ngay lập tức, sờ đầu Vương Nhất Bác, đau lòng nói: "Đứa nhỏ ngốc."
Mẹ Tiêu biết Vương Nhất Bác chủ động gọi mình là "Mẹ" nhất định không muốn để mình thất vọng, đặc biệt là với người thân nhất của cậu. Đứa nhỏ này bị người nhà họ Vương làm cho tổn thương sâu sắc như vậy, nhưng vẫn dịu dàng với những người xung quanh, đây là chuyện khó khăn nhất, bao nhiêu người có thể làm được như vậy, nhìn con trai của mình là tốt rồi, ít nhất Vương Nhất Bác còn uất ức hơn nhiều so với Tiêu Chiến.
Mẹ Tiêu dành tình yêu thương cho Vương Nhất Bác, trong suy nghĩ của bà Vương Nhất Bác đã từ từ vượt qua Tiêu Chiến, chiếm trọn trái tim mẹ Tiêu.
Vương Nhất Bác thấy mẹ Tiêu ngừng khóc, lập tức thở phào nhẹ nhõm nói: "Mẹ, trên tay Chiến ca còn có vết thương?"
Mẹ Tiêu không một chút lo lắng, ngược lại tâm bình khí hòa nói: "Vậy cũng không có gì, nam tử hán đại trượng phu chịu một chút vết thương nhỏ cũng không sao, đây là chuyện bình thường."
Ba Tiêu cũng thuận miệng nói: "Đúng vậy, bị thương một chút cũng không thành vấn đề, con có thể khỏe lại là được rồi."
Đối với ba mẹ mình, Tiêu Chiến đã quen. Trước đây không nghĩ ba mẹ mình thiên vị người khác, nhưng từ khi cưới Vương Nhất Bác vào cửa, ba mẹ thiên vị khiến cho Tiêu Chiến khẳng định đây là thân sinh của mình, nhưng có người nguyện ý sủng ái bạn nhỏ nhà mình, Tiêu Chiến cũng không nói thêm gì, dù sao đây cũng là chuyện tốt, bạn nhỏ nhà mình nên được mọi người sủng ái.
Tiêu Chiến cũng không có cảm giác vết thương của mình như thế nào, chỉ là bạn nhỏ nhà mình chuyện bé xé ra to. Lúc đó bởi vì lo lắng, cho nên Tiêu Chiến cũng không để ý nhiều như vậy, xác thực bàn tay mất một lớp da, hiện tại đang từ từ lành lại, toàn bộ lòng bàn tay đều cháy đen một mảnh.
Vết thương ngoài ý muốn này lại để Vương Nhất Bác nhìn thấy, đứa nhỏ này đã khóc hơn nửa ngày, Tiêu Chiến an ủi dỗ dành rất lâu nhưng cũng không dỗ được cậu.
Giống như bây giờ vừa nhắc đến vấn đề này, nước mắt của bạn nhỏ nhà mình như vòi nước mở điên cuồng chảy xuống, cúi đầu nói với Tiêu Chiến: "Thật xin lỗi."
Tiêu Chiến đau lòng nói: "Tại sao lại khóc? Đừng khóc, không phải anh đã không sao rồi à?" Nói xong, đưa tay lau nước mắt cho bạn nhỏ nhà mình, nhưng Vương Nhất Bác đã tránh đi.
Nhìn thấy Tiêu Chiến muốn lau nước mắt cho mình, Vương Nhất Bác vỗ vỗ nơi không bị thương của hắn nói: "Anh đừng cử động lung tung, lại trở nặng phải làm sao bây giờ?..."
Tiêu Chiến dỗ dành nói: "Sẽ không đâu, sẽ khá hơn. Bởi vì bên cạnh anh có thần may mắn, cho nên anh sẽ khỏe hơn. Đừng khóc."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][Trans][ZSWW] SỦNG "THÊ" THÀNH NGHIỆN
FanfictionTên gốc: 宠"妻"成瘾 Tác giả: 小筱(看简介) Bá đạo Tổng tài bao che khuyết điểm Tiêu Chiến công x tính cách mềm yếu hướng nội Vương Nhất Bác thụ ⚠️ cưới trước yêu sau, sinh tử văn, có ngọt có ngược Tổng chương: 35 Tình trạng bản gốc: hoàn