Chương 14

1.9K 156 3
                                    

Vương Nhất Bác rời khỏi nhà Tiêu Chiến, trực tiếp bắt taxi trở lại trường, bây giờ vẫn còn là giờ học, tất cả mọi người đang ở trên lớp, cậu tự mình quay trở lại ký túc xá, trong ký túc xá không có ai.

Vừa rồi tâm trạng Vương Nhất Bác dao động quá lớn, đợi đến lúc cậu tỉnh táo lại, mới nhận ra tình trạng của mình có chút không ổn, cảm giác đau đớn ở bụng dưới truyền tới.

Bụng dưới đau dữ dội, Vương Nhất Bác chỉ có thể ngồi xổm xuống che bụng mình, hít thở mấy hơi mới kìm nén được cơn đau, đồng thời nói với đứa nhỏ trong bụng: "Tỏa nhi, đừng nháo được không? Baba không có tiền trị bệnh cho con đâu."

Tỏa nhi chính là đứa con trong bụng của cậu. Chữ "Tỏa" này vô tình được Vương Nhất Bác phát hiện trong từ điển, mà chữ "Tỏa" này yên tĩnh nằm trong từ điển rất lâu, nhìn chữ này Vương Nhất Bác cảm thấy thân thuộc đến khó hiểu, hơn nữa chữ này còn đại diện cho họ của cậu và Tiêu Chiến, cho nên mới quyết định lấy tên này làm nhủ danh cho đứa nhỏ. Vốn muốn mấy ngày nữa nói với Tiêu Chiến, nhưng bây giờ xảy ra chuyện như vậy, Tiêu Chiến thậm chí còn không biết.

Sau khi Vương Nhất Bác nói mấy lời với đứa nhỏ trong bụng, đứa nhỏ dường như nghe hiểu lời cậu nói, đau đớn dần biến mất.

Toàn thân Vương Nhất Bác vẫn không thoải mái, cho dù cơn đau biến mất, cậu vẫn không có cách nào đứng dậy được. Một hồi lâu, nước mắt chảy ra vô tình rơi xuống đất.

Khóc một hồi, tâm tình giảm bớt đau đớn Vương Nhất Bác từ từ bình tĩnh trở lại. Sau đó, cậu vịn vào một bên tường từ từ đứng dậy, đi đến tủ lấy ga giường để thay, nghỉ đông một thời gian dài cậu cũng chưa giặt, chăn có chút ẩm ướt, nhưng hiện tại Vương Nhất Bác đã quen với những thứ này, vốn dĩ nên đến lớp hai tiết sau, nhưng hiện tại cậu hữu tâm vô lực, thầm nghĩ lập tức chui vào trong chăn đắp qua đầu, trong lúc mơ hồ thực sự ngủ thiếp đi.

Vương Nhất Bác bị mấy người bạn cùng phòng đánh thức, buổi tối các lớp liên tiếp tan học. Trương Tam và Dương Nhị đã về từ sớm, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nghỉ ngơi, cũng không nói thêm gì, nhìn thấy Vương Nhất Bác bọn họ không cảm thấy kinh ngạc, dù sao đây cũng là phòng ký túc xá của Vương Nhất Bác. Ngược lại là Triệu Tứ, lúc trở về nhìn thấy Vương Nhất Bác, cả người đều buồn bực.

Triệu Tứ nhìn Vương Nhất Bác đang nằm trên giường, nhịn không được chân liền đạp lên giường, trào phúng nói: "Hừm? Không phải gả vào phú hào sao? Tại sao còn trở về ký túc xá nhỏ này?"

Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng ngồi dậy, nói xong Triệu Tứ ánh mắt khinh thường không chút giấu giếm nhìn Vương Nhất Bác, trong lúc nhất thời Vương Nhất Bác càng thêm ủy khuất, nhưng ánh mắt lãnh đạm nhìn Triệu Tứ.

Ánh mắt này lại khiến cho Triệu Tứ lần nữa bùng nổ, bất mãn nói: "Vương Nhất Bác! Mày có ý gì!"

Kỳ thật Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến cãi nhau một trận rất mệt mỏi, bụng vẫn còn đau nhói. Bị Triệu Tứ làm ầm ĩ một trận như vậy đầu cũng đau như búa bổ, nhưng vẫn thản nhiên đáp: "Gì?"

Triệu Tứ lại lần nữa bất mãn hét lên: "Ánh mắt kia của mày là có ý gì?"

Nếu như lúc bình thường, Vương Nhất Bá sẽ sợ nảy sinh tranh chấp với bọn họ, Triệu Tứ lớn tiếng một chút Vương Nhất Bác sẽ lập tức xin lỗi, bởi vì cậu luôn cho rằng nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, mặc kệ đúng hay sai chỉ cần nhận lỗi là được rồi. Nhưng hôm nay Vương Nhất Bác rất mệt mỏi, không muốn nói nhiều với Triệu Tứ như vậy, ánh mắt tự nhiên cũng bắt đầu rời đi.

[Hoàn][Trans][ZSWW] SỦNG "THÊ" THÀNH NGHIỆNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ