Chương 22

1.9K 130 5
                                    

Vài tiếng đồng hồ rất nhanh trôi qua, Vương Nhất Bác thu dọn đồ đạc bước ra ngoài, nhưng ở góc ngoặt gặp Hoàng Hạo.

Nhìn thấy Vương Nhất Bác đi tới Hoàng Hạo vốn đang đứng dựa vào tường lập tức thẳng người dậy, ngẩn người nhìn Vương Nhất Bác nói: "Cùng đi ăn cơm không?"

Học kỳ trước bọn họ thường xuyên cùng nhau ăn trưa, Hoàng Hạo hỏi như vậy lập tức cho Vương Nhất Bác một cảm giác quen thuộc khó hiểu. Nhưng Vương Nhất Bác của ngày hôm nay sớm đã không còn là người khúm núm sợ phiền phức trước kia, Vương Nhất Bác đã quên mọi chuyện, đó là điều không thể nào, tổn thương đã tạo thành, không cách nào xóa sạch.

Mặc dù Vương Nhất Bác có thể không so đo, nhưng cậu không thể bao dung. Tại sao phải bao dung bọn họ, người bị tổn thương là mình, dựa vào cái gì muốn mình cứ như vậy buông bỏ mọi thứ.

Vương Nhất Bác chỉ mỉm cười lịch sự từ chối nói: "Không được, Chiến ca đến đón tôi."

Vương Nhất Bác nói xong, trong mắt hiện lên một tia sáng như sao, Hoàng Hạo nhìn theo ánh mắt của Vương Nhất Bác, quả nhiên Tiêu Chiến đứng ở cách đó không xa mỉm cười nhìn Vương Nhất Bác, đồng thời trong mắt Tiêu Chiến cũng thấy ánh sáng lập lòe.

Giờ phút này, trong lòng Hoàng Hạo càng thêm thất lạc, rõ ràng là mình gặp Vương Nhất Bác trước, nếu như hắn tỏ tình sớm một chút, có phải mọi chuyện sẽ khác đi không? Những vấn đề này Hoàng Hạo chỉ có thể vĩnh viễn để trong lòng, vĩnh viễn cũng không có cơ hội hỏi.

Vương Nhất Bác mỉm cười vui vẻ đi về phía Tiêu Chiến, thời khắc nhìn thấy Tiêu Chiến, cậu chỉ muốn đến bên cạnh hắn thật nhanh.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác cách đó không xa, hắn bước nhanh đến nắm tay Vương Nhất Bác, ôm cậu vào ngực mình. Tiêu Chiến không nhìn Hoàng Hạo, mang theo Vương Nhất Bác bước ra khỏi sân trường.

Khi cả hai bước đến cổng trường, Tiêu Chiến mới hỏi bạn nhỏ nhà mình: "Tại sao em lại ở đó cùng hắn?"

Vương Nhất Bác không phát hiện trong lời nói của Tiêu Chiến chua chua, vô cùng thản nhiên đáp: "Vừa rồi chỉ tình cờ gặp."

Nghe câu này, sắc mặt Tiêu Chiến càng đen hơn. Hắn không bao giờ tin vào chuyện vô tình hay trùng hợp này, tiểu tử Hoàng Hạo này hẳn là đã đợi ở đó từ lâu, hiển nhiên Hoàng Hạo không đơn giản. Bởi vì Tiêu Chiến không bỏ lỡ, thời điểm Hoàng Hạo nhìn bạn nhỏ nhà mình, hắn cũng nhìn thấy bản thân mình trong đó.

Vương Nhất Bác nói xong phát hiện Tiêu Chiến vẫn không nói gì, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: "Chiến ca, làm sao vậy?"

Tất nhiên Tiêu Chiến sẽ không nói sự thật cho bạn nhỏ nhà mình, cậu đơn thuần như vậy, ở bên cạnh mình tiếp tục làm bạn nhỏ là tốt rồi, hắn cười nói: "...không có gì, còn có cách... xa Hoàng Hạo kia một chút."

"Bây giờ tôi sẽ tránh xa hắn, tuy tôi không thể nói chuyện bất hòa với hắn. Dù sao trước đây hắn thường giúp tôi..." Vương Nhất Bác nói xong lời cuối cùng giống như nhớ đến cái gì, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Sắc mặt Tiêu Chiến càng thêm đen, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi: "Giúp em cái gì...?"

Vương Nhất Bác chưa từng yêu đương, nhưng nghe ra giọng nói của Tiêu Chiến có chút không đúng. Cậu vẫn nghiêm túc giải thích với Tiêu Chiến: "Bởi vì khi tôi mới đến ký túc xá, Triệu Tứ hắn luôn... ờ... bắt nạt tôi."

[Hoàn][Trans][ZSWW] SỦNG "THÊ" THÀNH NGHIỆNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ