Khi Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến bước ra khỏi phòng, thấy Vương Nhất Bá đang cầm chổi quét mảnh vỡ Lego. Nhìn một màn như vậy, nước mắt của Vương Nhất Bác không tự chủ chảy ra, niệm tưởng duy nhất của cậu đã biến mất.
Vương Nhất Bá thì thầm với chính mình: “Ai a..., để một thứ như vậy bên cạnh bàn?"
Vương Nhất Bác nhìn thấy bộ Lego mà cậu rất vất vả mới hoàn thành cứ như vậy bị quét đi, trái tim cậu như bị một vật ngàn cân đè nặng, khiến cậu lập tức ngây người đứng tại chỗ, không biết phải làm sao.
Vương Nhất Bác chưa kịp phản ứng, Tiêu Chiến đã bước nhanh tới nắm lấy chổi của Vương Nhất Bá, bất mãn hét lên: "Anh làm gì vậy!"
Nguyên lai Vương Nhất Bá khát nước muốn ra ngoài uống một cốc nước, nào ngờ lúc đi ngang cạnh bàn đã vô tình quét qua bộ Lego này, hắn cũng không xem là vật gì, trực tiếp cầm chổi quét đống đồ vật đi.
Vương Nhất Bá hiển nhiên bị tiếng gầm của Tiêu Chiến làm cho hoảng sợ, nhưng vẫn đáp: "Không có gì! Chỉ quét rác vào thùng rác thôi."
Câu nói này khiến cho Tiêu Chiến triệt để bộc phát, hắn không quan tâm đến gia giáo của mình, trực tiếp nói: "Thử hỏi chính mình xem! Nếu Nhất Bác làm vỡ đồ vật yêu thích của mày! Sau đó cậu ấy đến hỏi cũng không thèm hỏi mà trực tiếp quét mấy thứ mày yêu thích vào thùng rác! Như vậy mày sẽ chịu để yên sao!"
Vương Nhất Bá bị Tiêu Chiến giễu cợt không làm được gì cũng trở nên nóng nảy, bất mãn nói: "Gia đình tao cũng không đến lượt nó lên tiếng! Cùng lắm thì bối thường cho nó chẳng phải được rồi sao!"
Lời nói của Vương Nhất Bá càng làm cho sắc mặt vốn đã tái nhợt của Vương Nhất Bác càng thêm trắng bệch, Tiêu Chiến vẫn luôn ôm cậu ở trong lòng, sợ bản thân không chú ý một chút sẽ va chạm đến người khác.
"Bồi thường? Có mấy đồng tiền dơ bẩn đó là không chịu nổi! Cũng không nhìn lại xem tiền của mày từ đâu mà có!" Tiêu Chiến vô cùng khó chịu với Vương Nhất Bá, ý là nếu không phải sính lễ của Vương Nhất Bác, Vương gia các người lấy tiền ở đâu ra.
Vương Nhất Bá tứ chi phát triển tốt, đầu óc ngu si, tất nhiên không biết Tiêu Chiến đang chế giễu mình. Không chút xin lỗi nói: “Tao không cẩn thận làm vỡ, mày muốn thế nào?” Vương Nhất Bá nói xong không nhìn Tiêu Chiến, mà nhìn Vương Nhất Bác, vẻ mặt bất mãn nói cho Vương Nhất Bác biết, mày ở đây mà không nói lời nào về sau cũng đừng bước chân vào cái nhà này.
Vương Nhất Bác thực sự sợ Vương Nhất Bá, nói đúng ra là cậu sợ tất cả người nhà họ Vương. Cuối cùng cậu đành phải miễn cưỡng thỏa hiệp nói: "Bỏ đi."
Vương Nhất Bác nói xong Vương Nhất Bá nhìn Tiêu Chiến nói: "Nhìn đi, em trai tao đã nói không có gì."
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác trong ngực mình, khuôn mặt cậu tái nhợt có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, cứ ngây ngốc như vậy nhìn bộ Lego trong thùng rác, Tiêu Chiến biết bây giờ nói nhiều cũng vô ích, bởi vì Vương Nhất Bác hoàn toàn không nghe lọt tai lời bọn hắn nói.
Trái tim Tiêu Chiến đau nhói, hắn để Vương Nhất Bác dựa vào bên tường, sau đó hắn mới bước đến thùng rác thò tay vào trong, mặc kệ bên trong dơ dáy bẩn thỉu, hắn lấy bộ Lego đi rửa sạch, không nói lời nào mang theo Vương Nhất Bác rời khỏi nơi gọi là "nhà" này.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][Trans][ZSWW] SỦNG "THÊ" THÀNH NGHIỆN
FanfictionTên gốc: 宠"妻"成瘾 Tác giả: 小筱(看简介) Bá đạo Tổng tài bao che khuyết điểm Tiêu Chiến công x tính cách mềm yếu hướng nội Vương Nhất Bác thụ ⚠️ cưới trước yêu sau, sinh tử văn, có ngọt có ngược Tổng chương: 35 Tình trạng bản gốc: hoàn