Ba mẹ Tiêu đi theo vào phòng bệnh, nhìn con trai đang ôm Vương Nhất Bác, đương nhiên bọn họ cũng hiểu rõ rốt cục thế nào, nhưng không ngờ Vương Nhất Bác lại phải chịu tội như vậy. Nhìn thấy bọn họ đau lòng không thôi, mặc kệ Vương Nhất Bác mang thai là con trai hay con gái, chỉ cần một đứa cháu trai là được rồi, không bao giờ muốn nữa.
Mấy chục phút trôi qua, Vương Nhất Bác đã phải chịu cơn đau giày vò, ý thức mê man tựa trong ngực Tiêu Chiến, toàn thân không có tí sức lực tinh thần cũng không dậy nổi. Nhưng cũng may cơn đâu ở bụng đã đỡ hơn nhiều, tuy vẫn còn đau một chút nhưng so với lúc trước có thể chịu được, có lẽ đứa nhỏ đã quay đầu xuống rồi, cơn đau cũng từ từ thuyên giảm.
Mặc dù đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng Tiêu Chiến vẫn ôm chặt Vương Nhất Bác, để cậu nằm trong ngực mình, hai người cứ ở trong tư thế ôm như vậy im lặng chờ đợi, ba mẹ Tiêu đều không nói gì, cứ để bọn họ thoải mái một lúc cũng tốt.
Mẹ Tiêu đau lòng không dám quấy rầy Vương Nhất Bác, ngược lại nhẹ giọng hỏi con trai: “Chiến Chiến, thế nào?” Giọng mẹ Tiêu không khó để nghe ra còn có chút lo lắng và căng thẳng, nhưng bà vẫn cố gắng kiềm chế bản thân.
Tiêu Chiến lắc đầu nói: “Không sao.” Nói xong còn vỗ nhẹ lưng Vương Nhất Bác, cố gắng dỗ cậu ngủ để giảm nhẹ cơn đau, sau đó mới nhớ mình chưa nói cho ba mẹ biết bạn nhỏ nhà mình có chuyện gì, cho nên nhẹ giọng nói: "Bác sĩ nói em bé quay đầu, thể trạng của em ấy nhỏ lại là nam nhân, cho nên mới đau như vậy, chỉ cần chịu đựng qua cơn đau là được rồi..."
Mặc dù đã sớm biết Vương Nhất Bác xảy ra chuyện gì, nhưng khi nghe con trai nói như vậy, hốc mắt mẹ Tiêu không khỏi đỏ lên, nhìn Vương Nhất Bác trong ngực Tiêu Chiến, rất đau lòng, đứa nhỏ Vương Nhất Bác này vì cho Tiêu gia hậu nhân lại chịu quá nhiều khổ cực. Là phụ nữ, bà biết mang thai mười tháng khó khăn như thế nào.
Vương Nhất Bác đau đến mức sắc mặc trắng bệch, mệt mỏi nhắm mắt lại chờ đợi cơn đau qua đi, ý thức dần mơ hồ, cậu biết bên cạnh có người đang nói chuyện, nhưng lại nghe không rõ ràng lắm, có thể nói là hoàn toàn không nghe được.
"Mẹ... cảm ơn mẹ..." Có thể nói bây giờ Tiêu Chiến đã tự nghiệm chứng một chút chuyện mang thai vất vả như thế nào, lúc này mới biết trước kia mẹ sinh hắn có bao nhiêu đau đớn.
Mẹ Tiêu tự nhiên hiểu, cười nói: "Con hiểu là được rồi, đối xử thật tốt với Nhất Bác. Biết không?"
Tiêu Chiến xoa má Vương Nhất Bác nói: “Mẹ, yên tâm, con sẽ nhớ." Cho đến khi Vương Nhất Bác hoàn toàn ngủ an giấc, Tiêu Chiến mới nhẹ nhàng thả cậu xuống giường bệnh, kéo chăn dày trùm kín, ba người cùng nhau ngồi xuống chiếc ghế sô-pha gần đó.
Vừa mới ngồi xuống mẹ Tiêu đã nói: "Con trai, tình hình thế này không được a... nhìn xem mới bảy tháng mà Nhất Bác đã đau thành như vậy, vốn dĩ ba mẹ cũng chỉ tạm thời ở nhà con, nếu con đến công ty thì phải làm sao? Nếu không thì như vậy đi? Ba mẹ dọn về ở với hai đứa, sau khi Nhất Bác sinh mẹ cũng có thể bồi bổ thật tốt cho Nhất Bác, con nghĩ sao? Đợi đứa nhỏ sinh ra mới tính tiếp."
"Mẹ, hôm nay con cũng nghĩ đến vấn đề này? Ba mẹ chuyển qua ở chung cũng tốt, như vậy con cũng yên tâm." Hôm nay tạo cho Tiêu Chiến đả kích không nhỏ, bây giờ mẹ đã nói như vậy, đương nhiên Tiêu Chiến giơ tay tán thành, hắn vô cùng cảm kích mẹ có thể chuyển đến sống với bọn họ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][Trans][ZSWW] SỦNG "THÊ" THÀNH NGHIỆN
FanfictionTên gốc: 宠"妻"成瘾 Tác giả: 小筱(看简介) Bá đạo Tổng tài bao che khuyết điểm Tiêu Chiến công x tính cách mềm yếu hướng nội Vương Nhất Bác thụ ⚠️ cưới trước yêu sau, sinh tử văn, có ngọt có ngược Tổng chương: 35 Tình trạng bản gốc: hoàn