Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc nhìn người gọi tới, từ sau khi Tiêu Chiến vạch trần người nhà họ Vương đòi tiền, người nhà này đã biến mất trước mặt mình một thời gian dài, có đôi khi cậu gọi điện thoại cho bọn họ, đối phương vẫn trong tình trạng tắt máy, không cần suy nghĩ cũng biết bọn họ bôi nhọ mình.
Vương Nhất Bác muốn ấn vào nút đỏ, nhưng suy nghĩ vẫn là mềm lòng nhận điện thoại: "Mẹ..."
Mẹ Vương thờ ơ nói: "Tiêu Chiến có ở bên cạnh mày không?"
Vương Nhất Bác vốn định nói dối, người ở bên cạnh mình. Nhưng bây giờ đã đi học, nói ra lời này cậu cũng bị mắng, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời: "Không có, con ở trường học."
Mẹ Vương trực tiếp mắng: "Lần trước tại sao Tiêu Chiến lại biết! Đến cùng mày đã nói cái gì với nó! Để nó tới phòng bệnh tìm bọn tao!"
Vương Nhất Bác bị dọa sợ, cậu không ngờ Tiêu Chiến đi tìm ba mẹ, cứ nghĩ mọi chuyện đã qua sẽ ổn. Mẹ Vương vẫn còn mắng không ngừng, chỉ đơn giản muốn đem những khuất nhục từ Tiêu Chiến đến trên người Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bá không biết phản bác, cứ như vậy để cho mẹ Vương mắng. Một lúc sau, nghe Vương Nhất Bá và ba Vương đồng thanh: "Mẹ!"
“Được rồi, đừng quên chính sự.” Ba Vương nhắc nhở.
Được hai cha con bọn họ nhắc nhở, mẹ Vương nhịn xuống lời mắng chửi, bất mãn nói: "Lập tức chuyển cho tao năm mươi vạn!"
Vương Nhất Bác nghe xong số tiền lớn như vậy có chút sợ hãi, lập tức đáp: "...Mẹ, con không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa..." Vương Nhất Bác chưa kịp nói xong, bên kia đã tắt máy. Nghe tiếng bíp, Vương Nhất Bác có chút thất thần, năm mươi vạn? Bọn họ cho rằng mình là máy in tiền sao? Hơn nữa những con số này trong mắt Vương Nhất Bác chính là thiên văn sổ tự, trước khi gả vào Tiêu gia cũng không có số tiền lớn như vậy? Bọn họ muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?
Vương Nhất Bác đang chìm vào dòng suy nghĩ của chính mình, đột nhiên có người ôm eo cậu, cậu giật mình ngẩn đầu lên phát hiện là Tiêu Chiến, lập tức nhẹ nhàng thở ra, sau đó cất điện thoại đi.
Nhìn hành động của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cho là cậu bị người ta bắt nạt, khẩn trương nhìn cậu hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Vương Nhất Bác lắc đầu nói: "Không, không có gì. Tôi rất tốt."
Lúc đầu, Tiêu Chiến không tin lời Vương Nhất Bác nói, nhưng thấy lông tóc của Vương Nhất Bác không có tổn thương mới miễn cưỡng tin tưởng: "Còn tưởng em có chuyện gì, lão công đi tới cũng không phát hiện."
Vương Nhất Bác bị một câu "lão công" của Tiêu Chiến làm cho ngại ngùng, nhưng Tiêu Chiến đến từ lúc nào cậu thực sự không phát hiện, chỉ có thể nói, "Xin lỗi."
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác liền biết tâm trạng của cậu có gì đó không đúng, nhưng lại không biết bất ổn chỗ nào, hắn cũng không hỏi nhiều, nắm tay Vương Nhất Bác nói: "Đi thôi, đưa em đi ăn trưa."
Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến một nơi không xa để ăn trưa, sau đó đưa Vương Nhất Bác trở lại trường học. Hai người ở trong xe nói chuyện một hồi, Vương Nhất Bác mới chậm rãi đi vào trường tiếp tục tiết học.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][Trans][ZSWW] SỦNG "THÊ" THÀNH NGHIỆN
FanfictionTên gốc: 宠"妻"成瘾 Tác giả: 小筱(看简介) Bá đạo Tổng tài bao che khuyết điểm Tiêu Chiến công x tính cách mềm yếu hướng nội Vương Nhất Bác thụ ⚠️ cưới trước yêu sau, sinh tử văn, có ngọt có ngược Tổng chương: 35 Tình trạng bản gốc: hoàn