Kể từ sau sự việc lần trước, Tiêu Chiến càng quan tâm và chăm sóc Vương Nhất Bác hơn, một khi nhìn thấy Vương Nhất Bác nhíu mày hoặc khẽ thở dài cũng có thể khiến Tiêu Chiến khẩn trương cả buổi, cũng may cuối cùng bảo bảo không có việc gì, ngoan ngoãn ở trong bụng Vương Nhất Bác, không khỏi giáo huấn Tiêu Chiến một lần, để nó đừng giày vò ba ba nữa, cuối cùng được Vương Nhất Bác trấn an mới yên tĩnh trở lại.
Ba mẹ Tiêu cũng chuyển đến chăm sóc Vương Nhất Bác, bọn họ đặc biệt quan tâm Vương Nhất Bác, bữa ăn sáng trưa chiều sẽ được chuẩn bị tốt, bất kể Vương Nhất Bác muốn ăn gì, bọn họ cũng sẽ mang đến trước mặt cho cậu, hơn nữa bọn họ sợ Vương Nhất Bác ở nhà buồn chán, bày tất cả đồ chơi vốn được chuẩn bị cho Tỏa nhi ra trước mặt để cậu chơi, đôi khi Vương Nhất Bác lại có chút dở khóc dở cười.
Nhưng hành động của ba mẹ Tiêu bất ngờ khiến Vương Nhất Bác có cảm giác được người thân quan tâm mà trước đây cậu chưa từng cảm nhận được, nhưng vẫn luôn hy vọng người chưa từng cho mình cảm giác tốt, ít nhất mình đã chờ được, hơn nữa bọn họ đều sủng ái mình, như vậy là tốt rồi.
Cả Tiêu Chiến, ba mẹ Tiêu đều chiều ý Vương Nhất Bác như vậy, điều này làm cho hai tháng cuối thai kỳ của Vương Nhất Bác khó khăn hơn trước, nhưng Vương Nhất Bác dựa vào mạnh mẽ nhẫn nại cắn răng vượt qua.
Nhìn Vương Nhất Bác khổ cực như vậy, mẹ Tiêu cơ bản đếm đầu ngón tay tính ngày sinh, hận không thể khiến đứa nhỏ nhanh chóng ra ngoài, để không phải hành hạ Vương Nhất Bác. Ngóng trông cuối cùng cũng đến, bây giờ bác sĩ nói còn năm ngày nữa.
Để tránh sự việc lần trước tái diễn, lần này Tiêu Chiến đã sớm đưa Vương Nhất Bác đến bệnh viện chờ đến ngày sinh vẫn tốt hơn đến lúc đó luống cuống tay chân.
Bởi vì thể trạng của Vương Nhất Bác nhỏ bé, hiện tại căn bản không thể tự đi lại, phải nhờ đến sự hỗ trợ của Tiêu Chiến, bây giờ ngồi trên xe đến bệnh viện, mặc dù Tiêu Chiến vẫn luôn ngồi bên cạnh xoa eo cậu, cũng chỉ có thể như vậy mới khá hơn.
Đến bệnh viện xuống xe, Tiêu Chiến cẩn thận dìu cậu đi, hai người đi rất chậm, Vương Nhất Bác cảm thấy áp bách ở phần bụng đặc biệt mãnh liệt, đi một chút phải nghỉ ngơi một chút. Vốn dĩ Tiêu Chiến muốn trực tiếp ôm cậu đi vào, nhưng cậu kiên trì không chịu, bởi vì cậu điều tra tư liệu, thời gian sắp sinh em bé đi bộ nhiều có thể hỗ trợ sinh em bé nhanh hơn, hai người cứ như vậy đi chậm rãi đến phòng bệnh.
Khi vào đến phòng bệnh, Tiêu Chiến ngay lập tức đỡ Vương Nhất Bác ngồi xuống, trong lúc nhất thời có thể thấy trên trán Vương Nhất Bác đã đổ đầy mồ hôi lạnh, hơn nữa hiện tại Vương Nhất Bác không thể ngồi thẳng, thân thể cậu có chút ngẩn lên thở dốc.
Sau khi Tiêu Chiến để Vương Nhất Bác ngồi xuống, phải vào phòng tắm vắt khăn ướt mới đi ra ngoài, giúp bạn nhỏ nhà mình lau mồ hôi lạnh trên trán, đau lòng nói: "Nhóc con, có ổn không?"
Vương Nhất Bác lắc đầu nói: "Không sao, chỉ là có chút thở gấp, anh đừng căng thẳng..."
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác chắc chắn cậu thực sự không sao, mới đặt khăn mặt sang một bên, ngồi bên cạnh cậu nói: "Thật hy mong Tỏa nhi có thể nhanh chóng ra ngoài." Trong lời nói của Tiêu Chiến không khó để nghe ra hắn thật sự đau lòng Vương Nhất Bác, nhưng cũng chỉ có thể nhìn Vương Nhất Bác chịu đau, chính mình không thể giúp được gì.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][Trans][ZSWW] SỦNG "THÊ" THÀNH NGHIỆN
FanfictionTên gốc: 宠"妻"成瘾 Tác giả: 小筱(看简介) Bá đạo Tổng tài bao che khuyết điểm Tiêu Chiến công x tính cách mềm yếu hướng nội Vương Nhất Bác thụ ⚠️ cưới trước yêu sau, sinh tử văn, có ngọt có ngược Tổng chương: 35 Tình trạng bản gốc: hoàn