Khi Tiêu Chiến đang đút Vương Nhất Bác ăn, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ, qua một lúc thì nhìn thấy ba mẹ Tiêu mang Tỏa nhi đi vào.
Vương Nhất Bác lập tức nâng người lên: "Ba mẹ, hai người đến rồi."
Nhìn thấy Vương Nhất Bác cử động, mẹ Tiêu nhanh chóng bước tới: "Nằm xuống, đừng cử động lung tung, đã khỏe chưa, còn đau ở đâu không?"
Vương Nhất Bác lắc đầu nói: "Không đau..." Vừa nói xong liền nhìn đến bảo bảo đang nằm trong nôi, ba Tiêu nhanh chóng đẩy Tỏa nhi về phía trước, đến bên giường Vương Nhất Bác, mẹ Tiêu cười nói, "Nhìn xem bảo bảo của con, thật đáng yêu."
Tiêu Chiến ngồi ở mép giường, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bảo bảo. Nhìn Tiêu Chiến, ba Tiêu cười nói: "Nhìn giống hệt con, thật đáng yêu a..."
Tiêu Chiến đặt chén vừa rồi đút Vương Nhất Bác ăn xuống bên cạnh nghiêng người nhìn bảo bảo, không nhìn vẫn tốt hơn, vừa nhìn lông mày nhíu lại một cái, đứa nhỏ nhăn nheo trước mặt đáng yêu chỗ nào? Một chút cũng không đáng yêu, Tiêu Chiến thậm chí còn buột miệng nói: "Thật xấu! Sẽ không phải là biến dị chứ?"
Những lời này của Tiêu Chiến không thể nghi ngờ là thiếu đòn, mẹ Tiêu trừng mắt, "Cút qua một bên! Con thì biết cái gì? Em bé mới sinh ra đều như vậy, lúc con mới sinh ra còn xấu hơn bảo bảo."
Vương Nhất Bác bị hai mẹ con họ chọc cười, nhưng ánh mắt lại đặc biệt nhớ nhung dừng lại trên người Tỏa nhi, quả thực bây giờ Tỏa nhi xấu xí một chút, nhưng đây là cục thịt rơi ra từ cơ thể mình, bất luận thế nào mình cũng thích. Tiểu Tỏa rất ngoan, nhắm mắt ngủ ngon lành, mặc kệ cha và bà nội nói gì về nó.
Lúc này nhìn vào Tỏa nhi, Vương Nhất Bác cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Những khổ cực phải chịu đựng lúc trước bỗng chốc biến mất, một chút nỗi đau cũng là hạnh phúc.
Người một nhà trong phòng bệnh nói chuyện, Tỏa nhi liền oa oa khóc lớn. Mẹ Tiêu đặc biệt có kinh nghiệm: "Xem ra là đói bụng rồi, chúng ta đi đút sữa cho nó. Nhất Bác, con cứ nghỉ ngơi thật tốt, đợi lát nữa xong chúng ta đưa nó trở về."
"Ba mẹ vất vả rồi..." Thân thể Vương Nhất Bác vẫn đang hồi phục, chắc chắn Tiêu Chiến phải chăm sóc cậu, còn chăm sóc Tỏa nhi đương nhiên phải nhờ ba mẹ, đứa bé mới sinh ra không có định tính, mặc kệ chuyện gì cũng nháo hoặc khóc, khẳng định ba mẹ rất vất vả.
“Đừng nói như vậy, người một nhà không nói hai lời, chúng ta không mệt hơn nữa cũng rất vui.” Mẹ Tiêu không hài lòng cắt ngang lời nói của Vương Nhất Bác, nói xong cùng với ba Tiêu đưa bảo bảo ra ngoài.
Vương Nhất Bác ở bệnh viện tĩnh dưỡng vài ngày liền được xuất viện, từ sau khi về nhà Vương Nhất Bác thỉnh thoảng sẽ nhìn Tỏa nhi, nhưng đa số thời gian tất cả mọi người để cậu nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Bất tri bất giác Tỏa nhi đã chào đời được một tháng, mắt thấy sắp đến đầy tháng. Tỏa nhi cũng đã có đại danh, gọi là Tiêu Canh Nghị, bất cứ ai ở gần bọn họ sẽ biết nguồn gốc tên của đứa nhỏ, chính là sự kết hợp tên của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][Trans][ZSWW] SỦNG "THÊ" THÀNH NGHIỆN
FanfictionTên gốc: 宠"妻"成瘾 Tác giả: 小筱(看简介) Bá đạo Tổng tài bao che khuyết điểm Tiêu Chiến công x tính cách mềm yếu hướng nội Vương Nhất Bác thụ ⚠️ cưới trước yêu sau, sinh tử văn, có ngọt có ngược Tổng chương: 35 Tình trạng bản gốc: hoàn