Lee Haechan hiện tại đã nhận ra chính mình hiểu lầm và gây tổn thương cho thằng bé, trong đầu hiện lên hình ảnh Huang Renjun bật khóc vì hắn, vì lời lẽ không hay mà hắn lớn tiếng trong lúc nóng giận, vì sự nghi ngờ
đáng trách của hắn và vì hắn không tin tưởng thằng bé...Trong lúc đang trầm mặc và suy nghĩ, hắn vò đầu mình rồi tựa vào tường, một tay ôm lấy ngực và cố gắng bình tĩnh, ngay sau đó nhận được một tin nhắn từ dãy số lạ hiện lên màn hình điện thoại, hắn cau mày nhìn thấy
dòng chữ đầu hiện lên"Renjun đi nhé"
Hắn vội vàng nhấn vào...
"Renjun đi nhé..
Renjun biết anh Haechan đã rất ghét Renjun, vì Renjun là đứa xấu xa và nói dối... Renjun sẽ không còn ở đây làm phiền anh Haechan nữa... và coi như Renjun chưa từng ở bên anh Haechan nhé... "Tim Lee Haechan thắt lại khi đọc được những dòng tin
nhắn, lông mày hắn nhíu chặt, khuôn mặt nhăn nhó đến khó coi.... mặc dù ngoài mặt là cự tuyệt thẳng thắng, là muốn tránh mnặt, là muốn không bao giờ gặp nhau nhưng trong lòng thì không hề muốn như vậy...Lee Haechan siết chặt điện thoại trong tay, hắn không
suy nghĩ thêm liền chạy thật nhanh về phía trước, luôn hi vọng rằng hắn vẫn còn cơ hội níu giữ Huang Renjun ở lại, hi vọng rằng thằng bé sẽ đợi và sẽ tha thứ cho hắn...Ngay lúc đó, mẹ Lee vừa bước từ trong phòng ra, thấy khuôn mặt đầy bi thương của Lee Haechan, bà đã rất đau lòng khi Huang Renjun quyết định rời đi nhưng hiện tại bà còn đau lòng hơn khi nhìn thấy con trai mình vội vàng đi tìm thằng bé bằng gương mặt đầy thống khổ... nhưng cuối cùng là vẫn không thể nói sớm hơn, bởi hắn là người gây ra tất cả, hắn phải nhận lại sự đau thương
gấp vạn lần mà Huang Renjun đã từng chịu đựng."Huang Renjun... anh không muốn"
"làm ơn... xin em đừng đi"
Trong lòng thầm cầu nguyện, tâm can như bị xé ra từng khúc, tim như bị ai đó bóp nghẹn, hắn hiện tại vội vã và lúng túng rời đi, mở cửa xe cũng trục trặc, cài dây an toàn cũng gặp vấn đề, khởi động xe cũng chẳng xong.
Lee Haechan bực tức đập tay thật mạnh vào vô lăng, hắn dường như sắp phát điên vì mọi thứ xung quanh đang cản trở hắn. Cho đến khi bình tĩnh lại, hắn liền tăng tốc độ xe vừa nhanh tay gọi vào số điện thoại khi nãy... nhưng đổi lại là giọng nói lạnh lùng của người tổng đài.
Lee Haechan... hắn gần như bật khóc, hắn đã suýt để Huang Renjun rời đi một lần, hiện tại là lần thứ hai, hắn mới chợt nhận ra bản thân đã phạm sai lầm lớn đến mức nào.
Trong đầu lần nữa hiện lên hình ảnh Huang Renjun bé nhỏ khóc vì hắn... những giọt nước mắt đầy sự uỷ khuất của một đứa trẻ bị tổn thương bởi nguười mà nó trải lòng yêu mến. Thằng bé đã khóc vì hắn, nhưng hắn lại cố chấp bởi suy nghĩ đầy bảo thủ của mình... không tin tưởng đã đành, lại còn gán tội "nói dối" cho Huang Renjun, bây giờ nghĩ lại... tim hắn quặn đau cả lồng
ngực.Người ở nơi đây, kẻ ở nơi đó. Một người sốt ruột tìm kiếm, một người đi xa mang theo đây những nỗi buồn. Cả hai giằng vặt nhau đến bao giờ?
Sân bay, nơi rộng lớn và đông người qua lại.. Lee Haechan thật sự bế tắc sau khi đi khắp nơi này, lục tung mọi nơi để tìm kiếm thân ảnh nhỏ bé mà hắn đã từng gây ra biết bao nhiêu tổn thương... hắn đã phát điên vì sự giằng vặt đầy đau đớn này hiện giờ chẳng khác gì một kẻ mất trí chạy khắp nơi và gào thét tên một người, cái tên nghe thân thuộc nhưng hiện tại nghe thấy chỉ toàn là đau lòng...
"HUANG RENJUN!"
"làm ơn... đừng đi"
"anh..."
"anh sai rồi"Giữa khu đông người qua lai, có một gã đàn ông ôm ngực mình và gào khóc. Hắn gào lớn như trái tim bị ai đó bóp chặt, hắn gào lớn vì bản thân cảm thấy cực kì có lỗi... Nhưng tất cả điều đó hiện tại.. đều là vô ích...
"Huang Renjun... anh xin lỗi"
____________________________
BẠN ĐANG ĐỌC
(HyuckRen) Ranh con
Humorthằng ranh con! mày liệu hồn _cver độc quyền đã có sự cho phép của tác giả : jmkth95 _ vui lòng không đem ra khỏi Wattpad