Chương 25

3.8K 212 39
                                    

Mặt trời lấp ló sau núi, ánh hoàng hôn rực rỡ đỏ cam tuyệt đẹp. Không ngờ chuyến hành trình đến đích sớm hơn dự kiến của Thái Hanh. Nhờ vậy mà có thể thấy mọi người dân trong làng tích cực chuẩn bị cho lễ hội dưới ánh mặt trời đỏ cam bắt mắt kia.

Lúc vừa đến nơi, mọi người đều phải nhảy từ trên xe xuống vì nó khá cao. Nhưng đến lượt Điền Chính Quốc lại đặc biệt được Kim Thái Hanh bế xuống, tiếp đất một cách nhẹ nhàng.

Phác Trí Mân có chút hậu đậu lúc nhảy xuống liền không đứng vững, may mắn có Thạc Trân nên cạnh đỡ lấy.

Còn Kim Nam Tuấn quá xui xẻo, bên cạnh chẳng có ai. Vừa nhảy xuống hai mông liền tiếp đất.

" Kim Thái Hanh phân biệt đối xử quá mức, lúc nào cũng chỉ có Điền Chính Quốc. Ngay cả Trịnh Hiệu Tích và Doãn Kỳ của ta cũng bị ngươi nhẫn tâm vứt bỏ giữa rừng núi, quá đáng ! " Trí Mân bĩu môi, người ta lo lắng cho Doãn Kỳ quá đi mất.

Trịnh Hiệu Tích thì chắc không vấn đề gì đâu, nổi tiếng tăng động mà. Có trầy da chảy máu thì cũng chả quan tâm nữa kìa.

Ngay cả Nam Tuấn cũng bất mãn với đứa lớn này " Ngay cả phận làm cha còn chưa bao giờ nhận được nụ cười của ngươi nữa, tổn thương nặng nề "

Hoàng thượng ôm tim khóc lóc trách tội Kim thái tử.

Nhưng cuối cùng lại nhận được hai chữ " Thì sao ? "

" Thì là vậy đó "

" Thái Hanh người có Chính Quốc rồi còn lại đều không quan tâm đúng không ? "

" Ngươi nhìn vào cũng có thể thấy mà " Hắn kéo cậu lại ôm vào lòng, thực thích ôm Chính Quốc. Dạo gần đây có chút thịt, mền mền tròn tròn ôm cực kì đã.

Tối ai mà có cục thịt này bên cạnh dùng làm gối ôm thì còn gì bằng. Có ai muốn không ạ ?

Tất nhiên là không rồi, thái tử chém hết đấy :))

May mắn thay, lễ hội vừa bắt đầu thì Doãn Kỳ cùng Hiệu Tích cũng đến nơi. Trước cổng làng, cả hai không ngại dơ bẩn mà nằm xuống ngay lập tức, quá là mệt.

" Ngươi....ngươi ác lắm...Thái Hanh " Trịnh Hiệu Tích thở không ra hơi cũng ráng nói.

" Có...Chính Quốc...liền...liền quên bọn ta " Doãn Kỳ cực khổ không kém.

Đấy, ai cũng thừa nhận Kim Thái Hanh có Điền Chính Quốc bên cạnh liền vứt bỏ tất cả. Sau này nhất định là thê nô cả đời aa ~

Kim Thái Hanh thầm nghĩ việc làm của mình là quá đúng, chăm sóc vợ tương lai là sai sao ?

" Ngươi đừng có ở đó mà ôm Chính Quốc nữa, người ta khó chịu kìa " Trí Mân định kéo Chính Quốc ra khỏi vòng tay sói dữ.

" Chính Quốc, em khó chịu sao ? "

" Không có, em rất thích " Là rất thích mùi hương trên người thái tử, mỗi lần được Kim Thái Hanh ôm vào lòng đều cảm nhận được nó. Dịu nhẹ như đang được bay bổng vậy, nói cậu nghiện mùi hương của đối phương chắc cũng không sai đâu nhỉ.

Thái tử Kim nghe được câu trả lòi liền sung sướng ôm chặt người kia hơn. Hắn cũng thích mùi của Điền Chính Quốc đó nha.

[ Vkook ] Thái Tử Kim Độc Sủng EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ