Ngoại truyện 3

2.8K 137 11
                                    

Sẽ ra sao nếu thái tử và em có một đứa con? ( Phần kết )

Chiều hôm ấy, em trở về với hai đôi mắt xưng đỏ. Ngay lúc này, em chỉ muốn được Thái Hanh ôm thật chặt, rồi khóc lớn một trận.

Lúc người kia ngỏ lời muốn đem nhóc con đi, em chỉ muốn nói ra vài câu rằng đây là đứa con em nhặt được, một tay em nuôi lớn. Chính cô nương ấy đã vứt bỏ nhóc thì còn đến đòi lại làm gì.

Vậy mà em thật yếu đuối, lại đi nhường nhịn chính đứa con mình cực khổ chăm sóc cho người phị nữ tự xưng là mẹ.

"Điền Chính Quốc, ngay cả con mình cũng dám đưa cho người khác."

Em nhớ Bình Bình.

Em muốn một nhà ba người.

Em thẫn thờ ngồi ở ghế trước mái hiên, gương mặt không cảm xúc nhưng nước mắt sớm đã chảy thành hàng. Kim Thái Hanh trở về nhìn lấy liền hoảng hốt, dùng vạt áo lau hết nước mắt cho em.

"Đứa bào dám ăn hiếp em?"

"..."

"Chính Quốc, em làm sao vậy? Mau nói ta nghe có được không?"

"Bình Bình phá phách gì à?"

Hai chữ Bình Bình vang lên, những cảm xúc chôn giấu trong em dường như vỡ òa. Em ôm lấy người phía đối diện, vùi mình vào lồng ngực của người ấy mà khóc thật lớn, khóc nhiều đến nỗi hắn cảm thấy y phục mình ướt như ai đó tạt nước lên.

"Nín nào, kể cho ta nghe có chuyện gì?"

"Một cô nương tự xưng là mẹ ruột của Bình Bình...ngỏ ý muốn em trả lại nhóc con. Em vậy mà lại ngu ngốc ngầm đồng ý...hức...hức."

Câu nói của em vì tiếng khóc nấc mà đứt quãng, như chứa đựng quá nhiều sự ủy khất trong ấy. Thái tử hẳn sẽ thất vọng khi thấy em yếu mềm trước người ngoài như vậy.

"Lúc đó Bình Bình cũng đồng ý sao?"

"Bình Bình còn chưa nói, cô nương đã mang nhóc đi rồi."

Nói đến đoạn này em lại khóc thật to.

"Được rồi mau nín đi, nhóc con hẳn cũng không muốn xa chúng ta đâu. Chờ ta mang Bình Bình về cho em nhé?"

"Bình Bình chắc sẽ giận em lắm."

"Nhóc con của chúng ta ngoan như vậy làm sao có thể giận em được. Đi cùng ta, đến lúc gặp lại Bình Bình hãy cho nó biết em yêu nó nhiều như thế nào."

Em nghe vậy liền đồng ý, nhóc con nhất định sẽ về lại với em thôi mà.

Đêm hôm ấy là một đêm dài dằng dặc đối với em, hết xoay trái rồi lại xoay phải, thậm chí nép người vào cơ thể bạn đời cũng không khiến em thấy dễ chịu mà nhắm mắt đi ngủ.

Bình Bình hẳn là ghét em lắm nhỉ? Là em đã bỏ nhóc mà...

Em ngồi dậy, ra ngoài hiên hóng gió, sự bình yên này cũng chỉ làm vơi đi một phần nỗi ân hận trong em.

Ngước nhìn trăng sáng trên màn đêm rộng lớn, gương mặt của nhóc con bỗng nhiên hiện ra trong tâm trí em. Nước mắt không tự nhủ mà rơi xuống từng giọt, có giọt chứa đựng sự nhớ nhung, giọt khác chứa đựng nỗi buồn thiu. Cả ngày nay em đã khóc đến hai mắt xưng to rồi.

[ Vkook ] Thái Tử Kim Độc Sủng EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ