Chương 47

2.7K 159 61
                                    

Tai bắt được giọng nói quen thuộc, đôi mắt xinh đẹp dần dần mở ra. Thời khác ấy, bốn mắt của cả hai chạm nhau sau những chuỗi ngày dài đau khổ.

Nhưng người hạnh phúc, kẻ bối rối muốn trốn tránh.

Điền Chính Quốc lao đầu về hướng khác, cơ thể nhỏ bé cố gắng chui ra khỏi đám đông. Nhanh chóng lên ngựa rời khỏi chợ, cậu không hiểu vì sao bản thân phải trốn tránh với tình yêu của đời mình.

Người đàn bà kia thấy cậu bỏ trốn liền nổi giận hét lớn " Đồ thấp hèn kia, ngươi còn chưa trả tiền cho ta "

Kim Thái Hanh định đuổi theo nhưng nghe được lời ấy liền quay lại ném cho bà ta một túi tiền sau đó mới điên cuồng chạy về hướng Chính Quốc đã đi.

Nhưng hắn mất dấu cậu rồi, đành phải quay lại gọi Kim Thái Hiền và Trịnh Hiệu Tích, không thể để hai tên quậy phá ở đây được, sẽ làm phiền đến người Khác.

Kim Thái Hanh theo dấu chân ngựa mờ nhạt mà Chính Quốc để lại, nhưng đến nửa đường thì dấu chân biến mất. Mãi đến chập tối trời đổ mưa lớn nhưng vẫn chưa tìm thấy người.

Kim Thái Hiền nhìn thấy gương mặt thất vọng của hắn trong lòng cũng xót xa " Ca ca, tìm nửa ngày trời vẫn không thấy, thôi thì tìm nơi nghỉ ngơi rồi sáng mai hãy tiếp tục "

Hắn đã sớm mệt mỏi, nghe lời khuyên của Thái Hiền đáp lại " Được "

Một tên lính tìm được cái hang, bên trong có ánh sáng vàng nhạt phát ra. Mọi người đều vui vẻ, xem ra đã có chỗ trú mưa rồi. Thái Hiền nó cũng sẽ không lo lắng ca ca dầm mưa bị bệnh.

Kim Thái Hanh tiến vào trước mở lời với người bên trong " Nếu không phiền có thể cho chúng tôi trú mưa một đêm không ? "

Thật bất ngờ...

Bên trong là Điền Chính Quốc cùng Nguyệt Hiền đang nhặt rau chuẩn bị nấu cơm, Cảnh Nghi ngồi bên cạnh không làm gì liền múa máy tay chân mua vui. Cậu thấy hắn như thấy thú dữ liền bật dậy, trong lòng nóng như lửa đốt.

Ma xui quỷ kiến, không kịp suy nghĩ mà Điền Chính Quốc đã chạy ra ngoài trong tiết trời khắc nghiệt. Chạy thật nhanh lên núi, cậu nghĩ rằng thời gian qua cậu sống ở đây sẽ rành đường đi hơn hắn, lên núi sẽ có chỗ trốn. Chờ Kim Thái Hanh từ bỏ cậu sẽ trở lại.

Nhưng...tại sao cậu lại chọn trốn tránh thay vì đối mặt với hiện tại ?

Câu hỏi này cậu vẫn chưa có câu trả lời thích đáng.

Hắn đuổi theo cậu, đám lính thấy vậy cũng chạy theo sau. Kim Thái Hiền vốn sinh ra có tính lười biếng nên ở lại hang cùng Nguyệt Hiền trò chuyện, nó tò mò muốn biết thời gian qua cuộc sống có tốt như lời Chính Quốc nói không.

Trịnh Hiệu Tích vì có rượu trong người nên chậm chạp bị bỏ lại phía sau, hiện tại tới nơi còn chưa hiểu chuyện gì đã nằm hẳn xuống đất. Vất vả lắm Cảnh Nghi mới đưa Hiệu Tích lên tấm thảm đã chải sẵn gần đó, còn tâm lí đắp chăn cho đối phương.

Phía bên kia, Điền Chính Quốc đã lên đến đỉnh núi. Nơi đây địa hình hiểm trở, có những khe núi rất sâu. Nhưng đối với cậu nó lại chẳng là gì, chỉ có Kim Thái Hanh chưa quen với địa hình, không may bị rớt xuống khe núi.

[ Vkook ] Thái Tử Kim Độc Sủng EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ