Cả ngày thứ sáu, Tiêu Chiến đều tham gia các cuộc họp. Vương Nhất Bác đi theo Giám đốc Trần để điều chỉnh máy bay, kiểm tra lịch trình và đường bay với cặp đôi sắp cưới. Chuyến bay có thể chỉ kéo dài mười phút, nhưng máy bay lại phải đậu trên nóc khách sạn từ sáng sớm. Đội ngũ quay phim cũng cần chụp một số hình ảnh của chú rể và máy bay trước khi đón dâu.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, hai người lại trang trí chiếc máy bay theo yêu cầu của cô dâu mới có thể trở về công ty. Trên đường đi, Giám đốc Trần còn đặc biệt dặn dò Vương Nhất Bác rằng cậu không nên ăn mặc quá đẹp vào ngày hôm sau kẻo lại cướp mất hào quang của chú rể.
"Làm sao có thể chứ. Chú rể hôm nay rất đẹp trai. Em thật là ghen tị..." Vương Nhất Bác ngẩng đầu thở dài.
" Cậu thì ghen tị cái gì? Cậu so với chú rể cũng đâu có kém cạnh gì, sau này bạn gái cậu nhất định sẽ càng xinh đẹp hơn cô dâu hôm nay." Giám đốc Trần ngày thường không nói nhiều, nhưng ông ta rất thích Vương Nhất Bác. Ai lại không thích một nhân viên chăm chỉ như thế cơ chứ?
"Người ta vừa có tiền, vừa có ngoại hình, mười phút lên xuống máy bay cũng tốn 200.000 tệ. Người bình thường như chúng ta sao có thể tiêu nhiều tiền như vậy cho một đám cưới? Tốt nhất đừng kết hôn, tìm một người để yêu cả đời là được."
"Nói bậy bạ cái gì đó, cha mẹ cậu bằng lòng sao? Cho dù cha mẹ cậu bằng lòng, cha mẹ bạn gái cậu cũng không đồng ý." Giám đốc Trần cũng có một cô con gái đến tuổi nói chuyện kết hôn, nên ông đương nhiên không đồng tình với lời nói của Vương Nhất Bác.
"Đúng, đúng, con gái vẫn cần phải có danh phận." Nhưng nếu là con trai thì sẽ không thể làm được điều này, Vương Nhất Bác nghĩ thầm.
***
Lúc Vương Nhất Bác về đến công ty, trời đã hơi tối. Cậu liếc nhìn bàn làm việc trống rỗng của Tiêu Chiến, liền thu dọn đồ đạc của mình đi về trước.
Tối hôm qua Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đều không vui, cũng không nói gì nhiều. Buổi sáng khi cậu tỉnh dậy, Tiêu Chiến đã chuẩn bị ra cửa, chỉ bảo rằng anh đến công ty họp sớm, để lại Vương Nhất Bác ngồi trên sô pha một mình.
Tiêu Chiến nói rằng Vương Nhất Bác thật ấu trĩ, cậu cũng tức giận. Cậu trẻ hơn Tiêu Chiến, và biết phải khó khăn như thế nào mới có thể bắt kịp anh, người đã đi trước cậu 6 năm. Vương Nhất Bác luôn sợ Tiêu Chiến nghĩ rằng cậu còn quá trẻ và không đáng tin cậy. Cuối cùng, Tiêu Chiến vẫn nói ra.
Trở về căn phòng trống không, Vương Nhất Bác mở TV lên, tìm một chương trình tạp kỹ, xem một lúc, thấy cũng khá buồn cười, nhưng cậu luôn lơ đễnh. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định lấy di động nhắn tin cho Tiêu Chiến.
"Chiến Chiến, khi nào anh về? Em chờ anh ăn cơm nhé?" Vương Nhất Bác liếc nhìn điện thoại, đã quá giờ cơm tối, rất có thể Tiêu Chiến sẽ không về ăn cơm.
Quả nhiên, Tiêu Chiến nhanh chóng trả lời, "Xin lỗi, anh còn đang họp, không để ý thời gian. Đừng đợi anh, em ăn trước đi."
"Được, vậy anh nhớ ăn uống đầy đủ. Về sớm một chút nhé."
Đặt điện thoại xuống, Vương Nhất Bác có chút ủ rũ. Cậu gọi một suất mì, lại gọi thêm hai chiếc bánh kẹp thịt, sáng mai cậu sẽ phải dậy vào lúc năm giờ, để mai ăn một cái, cái còn lại để dành cho Tiêu Chiến.
BẠN ĐANG ĐỌC
1823M TRÊN KHÔNG (BJYX - Hoàn)
FanfictionHọc viên phi công Vương Nhất Bác và người quản lý các chuyến bay cao lãnh Tiêu Chiến. Câu chuyện bẻ thẳng thành cong. Một ông chủ Thỏ dễ thương nhưng nhiều mưu kế Một cấp dưới Sói con nhưng có chiếc đuôi xù Tên gốc: 空中1823米完结 Tác giả: Stereotype Tìn...