Tôi cứ sợ là các cô không đoán được đáp án cơ :"> ai ngờ 10' sau có người trả lời đúng luôn ;-;
Các cô có thể giả vờ không biết cho tui đỡ quê mà
:">*
* *-"Mẹ sẽ đến đón con sớm thôi"
Đứa bé ngước mắt lên nhìn mẹ của mình, một người phụ nữ có mái tóc vàng xinh đẹp đến rung động lòng người. Em biết mẹ đang nói dối, bà ấy sẽ chẳng bao giờ quay lại nơi này đón em. Nhưng kể cả khi biết rõ sự thật, trong chính thâm tâm của em vẫn có một tia hi vọng về người đàn bà ấy hay nói rằng là mẹ của mình.
Em không khóc, cũng không nháo, em chỉ im lặng nhìn theo bóng dáng của người mẹ đi xa dần. Bóng tối từ đâu đột nhiên xuất hiện cứ thế lan dần vào cơ thể, từ cảnh quan đường phố, đến con người cứ thế nhuộm đen.
Em không thể làm gì, chỉ im lặng chìm trong sự ám ánh đấy suốt bao năm qua, dù chỉ là một đứa trẻ nhỏ nhưng sự hiểu chuyện quá sớm đang giết em từ trong tâm. Cho đến lúc em đã hoàn toàn bị bao phủ bởi một màu đen, bản thân em mới giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng kinh khủng ấy.
-"Ha......"
Ema mở to mắt nhìn lên trần nhà, hơi thở em nặng nề khi cảm nhận được giấc mơ mình vừa trải qua, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, khóe mắt còn cay cay, trên má đang còn vương lại tư vị mặn chát của nước mắt.
Em đưa tay lên lau đi dòng nước ấm nóng nhưng chẳng hiểu sao những giọt lệ lại càng rơi nhiều hơn.
Cái cảm giác bị bỏ rơi này, em ghét nó, ghét đến cùng cực, cho đến bây giờ khi nhớ lại cảm xúc em vẫn một lần nữa hỗn loạn.
Vén chăn sang một bên Ema bước xuống giường, bây giờ tâm trạng của em không hề ổn, em đang rất cần lấy sự an ủi từ anh trai.
Nửa đêm, ánh trăng nhàn nhạt cứ thế chiếu qua lớp cửa mỏng truyền thống, sự cổ kính của căn nhà nay lại góp phần tăng lên sự cô đơn của màn đêm.
Đứng trước cánh cửa giao giữa căn nhà và gara, hay nói cách khác cũng chính là phòng của Mikey, Ema tự nhiên mở cửa như thể việc này đã diễn ra rất thường xuyên. Nhìn thấy mái tóc vàng vàng của người trong chăn, em thản nhiên tốc một góc lên và chui vào trong, hành động đột ngột này đã đả động đến người đang ngủ mà bất ngờ quay ra nhìn.
Ema theo bản năng tìm hơi ấm, em rúc vào trong lồng ngực của người đó nhỏ giọng thì thào.
-"Anh ơi, đừng bỏ em ..... Em sợ lắm" giọng nói nhỏ nhẹ còn có chút thút thít của nước mắt.
Người đó sững lại trong phút chốc rồi cũng thuận theo ôm chặt em vào lòng, hơi ấm của hai người cứ thế truyền cho nhau, dần dần đưa cả hai chìm vào giấc mộng.
.
.
.
.
Ánh sáng buổi sớm yếu ớt chiếu rọi vào căn phòng, đôi mắt nhận được tín hiệu thức dậy cũng chầm chậm mở ra, con ngươi màu chanh chớp chớp đảo mắt nhìn quanh, sự lạnh lẽo ở vị trí bên cạnh khiến em theo phản xạ tìm người.
BẠN ĐANG ĐỌC
〘Tokyo revenger〙➳ 𝕟𝕒̆́𝕟𝕘 𝕩𝕦𝕒̂𝕟
FanfictionNữ chính chỉ mới 15 tuổi, chỉ đang ở cái tuổi nhắng nhít trẻ con nên đừng mong n9 sẽ khôn ngay từ đầu, phần nhiều là nghịch dại. Hãy theo dõi bộ truyện để hiểu hơn về quá trình phát triển tính cách. Chuyện sẽ có tiết tấu khá là nhẹ nhàng Mọi thứ sẽ...