Q1 - Chương 15: Nhóc mặt đơ phát tình (H)

130 3 0
                                    




*Phần này có ngôn ngữ thô tục, cân nhắc khi đọc nhe~Ha ha, tui biết mấy người không thèm cân nhắc đâu....

"Ưm..."

Lý Hành Ca xoa xoa hoa huyệt của mình, sướиɠ đến cả người khẽ run, kéo quần nhìn một cái, quyết định thử xóc lọ xem sao.

Cảm giác "cậu nhỏ" bị bàn tay bao lấy hoàn toàn khác hẳn lúc cầm nó đi vệ sinh. Lý Hành Ca liếc nhìn cánh cửa đang đóng, đỏ mặt cởi quần, sau đó lấy "cậu nhỏ" đang nhếch cao ra.

Năm ngón tay khép lại cầm nó, tuốt lên tuốt xuống, tê tê, Lý Hành Ca nhịn không được muốn cắm vào chỗ nào đó, cậu thở nhẹ nhìn nhìn hoa huyệt bản thân.

Có phải người nọ có loại cảm giác mãnh liệt này nên mới thích đâm vào cơ thể mình như vậy không?

Cậu chẳng biết các kiểu chơi phong phú, thậm chí còn chẳng dám ma sát quy đầu quá đà. Tuốt trong chốc lát, kɧօáϊ cảm không dâng tràn dữ dội như lúc ở trong tay người kia, ngược lại là lỗ hoa nhộn nhạo ghê gớm.

Đặt hai chân lên mặt bàn, đối diện với màn hình giám sát, Lý Hành Ca vô cùng thẹn thùng, giống như bị những động vật đó nhìn xuyên qua màn hình thấy bộ dạng ɖâʍ đãng của mình vậy. Tim Lý Hành Ca đập rộn ràng.

"Ưm..."

Ngón tay thon dài cứ chọc chọc ở miệng huyệt, không dám tiến thêm.

Lý Hành Ca hạ quyết tâm, hơi dùng lực một chút, vẫn không đẩy vào được, cậu nhộn nhạo khó nhịn không biết sao mà Hướng Tư Thần có thể nhét cơ quan sinh ɖu͙ƈ to như vậy vào trong, rõ ràng chặt khít đến cả một ngón tay còn không nuốt nổi.

Nhìn thấy cây bút điện dài nhỏ màu trắng trêи mặt bàn, Lý Hành Ca có ý tưởng mới. Thân bút là kim loại bóng loáng trơn nhẵn, nhỏ hơn ngón tay.

Phết một ít ɖâʍ dịch của mình để làm trơn cây bút điện, Lý Hành Ca đút nó vào miệng huyệt, tự thôi miên rằng đây không phải thủ ɖâʍ, đây là đang lấy mẫu. Chính vì cậu quá căng thẳng, cơ thịt ở ɦσα ɦuyệt không khống chế được, co rút lại bài xích, mới dẫn đến việc ngay cả một ngón tay cũng không thể nuốt, cho nên muốn cắm được bút điện cũng khó khăn.

"Ư..."

Vừa đút vào một nửa đã bị kẹt. Rõ ràng cả ống lấy mẫu cũng có thể cắm đến tử ƈυиɠ mà...

Chỉ một tiếng động nhỏ ở bên ngoài cũng làm cậu sợ tới mức siết lại một ít, lúc này mới hối hận muốn rút cây bút ra nhưng nó bị hoa huyệt ʍút̼ quá chặt, cậu không tài nào rút ra được, đỏ mặt vừa quan sát cửa vừa xoa xoa hạt đậu, ý đồ dùng kɧօáϊ cảm làm cho ɦσα ɦuyệt thả lỏng chút.

Bên kia, Hướng Tư Thần ngồi xổm trêи bờ ao dùng mồi thịt câu rùa, chẳng bao lâu đã bắt được một con, nhưng hắn cầm nó trong tay lật tới lật lui cũng không tìm thấy cơ quan sinh ɖu͙ƈ đâu, muốn tóm phần đuôi đang rúc bên trong kéo ra, cơ mà khều bao nhiêu cũng không ra được, bực mình lắc lắc nó mấy cái, xong lấy dây nó cột lên cây, chuẩn bị đi về tìm Lý Hành Ca, bảo cậu làm cái con rùa đen rút đầu này thòi ra ngoài.

"Ưm ư... Ư..."

Xoa hạt đậu một lúc, cuối cùng Lý Hành Ca cũng có hứng, vừa rồi còn muốn lấy bút điện ra, bây giờ cây bút trong tay cậu lại không ngừng thọc rút, cậu đang dùng thân bút thon thon nhỏ nhỏ chơi cái miệng nhỏ nhắn ɖâʍ đãng ấy. Dâʍ thủy văng "phụt phụt", toàn thân cậu sướиɠ tràn lan, hận mình sao hồi trước phải kiềm chế loại bản năng này làm chi, rõ ràng là chuyện sướиɠ như vậy mà.

[HOÀN] Nắng mai sáng rọi nơi ca Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ