Chương 17: Chấp nhận

96 10 0
                                    

Ngay sau khi chỉ cho Sáp Kỳ chỗ của Tú Anh thì Tôn Thừa Hoan đã cẩn thận nắm tay nàng khéo ra khỏi nơi ăn chơi này, và trong lúc đi ra ngoài có chút khó khăn bởi vì bây giờ là giờ cao điểm nên rất nhiều người vào đây, cho nên Thừa Hoan đã dùng thân hình không được cao lớn, hay vạm vỡ của mình cẩn thận che chắm cho nàng để nàng không bị dòng người xô đẩy. Chỉ một hình động nhỏ ấy của Thừa Hoan đã làm Châu Hiền nhận ra được chị ấy trân trọng, yêu thương mình đến nhường nào, mà lúc trước cô chỉ nghĩ đơn giản là vì thương hại mình nên chị ấy mới làm thế, lòng tự nhủ "Chị cứ làm như vậy làm sao em có thể ngừng lún sâu vào mối quan hệ trái luân thường này được chứ?"

Phải mất một lúc hai người mới ra được đến ngoài, rồi không chần chừ Thừa Hoan đưa nàng trở về nhà, trước đó dù là nhờ Tú Anh chăm sóc nàng vài ngày, nhưng thật không ngờ cô lại có thể đưa nàng trở về nhà nhanh đến vậy, thật là một kỳ tích mà. Nhưng trên đường đi nghĩ ra cái gì đó, cô bỗng quay xe lại đi tới một cửa hàng điện thoại lớn gần đó, mua cho nàng một chiếc rồi tới tận gần 23h hai người mới về tới nơi, bác quản gia mở cửa và hỏi vài câu như hai cô về muộn vậy, rồi có muốn ăn gì không?..., thì Thừa Hoan chỉ trả lời cho qua rồi hỏi lại

"Bác Kim mẹ cháu đi ngủ rồi ạ"

"Dạ, bà chủ đã đi ngủ rồi, hai cô cũng chuẩn bị rồi đi ngủ sớm đi, thức đêm hại sức khỏe lắm"

"Vâng bác cũng đi ngủ đi ạ, chúc bác ngủ ngon"

...

Khi cô đi tắm xong bèn đi tới trước của phòng nàng gõ xuống ba tiếng rồi không thấy tiếng đáp bèn lo lắng mở cửa đi vào, nhìn xung quanh phòng một lượt không thấy hình dáng nàng đâu, nên đi tới trước cửa phòng tắm cũng không thấy, đang lo lắng thì thấy nàng từ ban công đi vào, trên mặt đã tái đi vì lạnh, nhưng khi thấy cô nàng nở một nụ cười nhẹ và tỏ ý muốn cô ngồi xuống giường nàng. Cô ngồi xuống rồi mới tiện tay cầm điều khiển tăng nhiệt độ phòng lên khi thấy nàng hơi run vì cái lạnh ngoài trời, và sau đó khẽ hỏi

"Trời khuya rồi sao em còn ra ngoài đó? Tôi sang đây chỉ là muốn...chỉ em cách dùng điện thoại mà thôi không có ý gì khác...Em có phải lại khóc không?"

"..."

Nàng không nói gì chỉ gật đầu rồi lại nhanh chóng lắc đầu, nhưng trên gương mặt nàng còn đọng lại vết tích của những giọt nước mắt nên cô đoán ra ngay trước sự lấp liếm của nàng, cô một lần nữa cất lời

"Tôi đoán là em đang nhớ nhà,không biết suy đó có hay không, nhưng chỉ mong em đừng giấu nó trong lòng một mình, nếu vui thì nói là vui, buồn thì nói là buồn, hãy để tôi được chia sẻ cùng em...À đúng rồi chiều nay tôi có gặp giáo sư để hỏi về chiếc lư hương kia của em thì đã có một chút manh mối, nếu những thông tin đó không sai thì việc em đến đây có liên quan tới ngày 14 âm lịch và việc chiếc lư hương tỏa ra mùi lạ có thể đó chính là cánh cổng nối giữ hai chiều không gian, hơn nữa trong lư hương đó có một viên đá màu trắng, việc này em có biết không?"

"Viên đá màu trắng sao, em chưa thấy nó bao giờ, nhưng về ngày 14 ấy thì việc này em cũng thấy rất lạ, trước khi đến đây, cứ vào ngày hôm đó em lại nhìn thấy chị nhưng nó rất mờ nên chỉ có thể nghĩ đó là một giấc mơ thôi...Nếu chiếc lư hương kia là cánh cổng như chị nói thì em sẽ có cơ hội quay trở về phải không?"

Em và tôi (Wenrene- BHTT)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ