53. Chán ghét mắt kính

320 38 0
                                    

Dọc đường đi, thỉnh thoảng Vương Dịch nhìn qua xem nước mưa có giội trúng người Châu Thi Vũ hay không, mà mỗi lần nhìn thì hình như cây dù nhích lại gần mình quá, vì thế mỗi một lần nhìn cũng đều đem dù đẩy qua bên kia một chút.

Lại nhìn lần nữa, vẫn thấy bả vai của nàng bị ướt mưa, Vương Dịch lại một lần nữa đẩy dù về phía Châu Thi Vũ , tay bỗng nhiên lại bị nắm lại.

Kinh ngạc giương mắt lên nhìn Châu Thi Vũ , thì thấy người nọ lẳng lặng nhìn mình, trong con ngươi lóe lên tia sáng ôn nhu làm cho cô động tâm.

Chớp chớp mắt, một loại cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, vẻ mặt có chút nghi hoặc.

"Đứa ngốc, nếu em đẩy nữa, thì cây dù cũng đẩy hết qua bên này rồi, em nhìn vai của mình kìa." Châu Thi Vũ phá lệ hờn dỗi nói, ánh mắt rơi vào bả vai của Vương Dịch , trong lòng một trận rung động.

Đã không chịu đựng nổi cảm giác đè nén tình cảm của mình, cũng không muốn thấy đứa bé toàn tâm toàn ý chờ đợi mình bởi vì mình mà dầm mưa, cho nên mở miệng nhắc nhở cái người đang đem toàn bộ lực chú ý đều đặt trên vai mình, mà trong giọng nói, nàng cũng không khống chế được mà trở nên ôn nhu.

Biểu tình kinh ngạc xuất hiện ở trên mặt, cây dù trong tay không thay đổi vẫn đẩy qua, trong mắt lộ ra quật cường.

"Em..." Bất đắc dĩ nhìn cô, trong mắt không khỏi toát ra một tia sủng nịch, tiếp tục ôn nhu nói, "Căn bản mưa không có giội ướt chị a, đẩy qua bên em một chút đi."

"Không muốn." Dứt khoát cự tuyệt, Vương Dịch không muốn để cho người bên cạnh mình bị ướt mưa.

Quả nhiên...

Mặc dù đối với thái độ như vậy cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng trong lòng cảm thấy một trận cảm động cùng vui vẻ.

Chăm chú ngắm nhìn cô, tình ý đó làm trong lòng Vương Dịch cảm thấy một dòng ấm áp đang chảy qua.

Nếu như có thể luôn luôn như vậy thì tốt rồi.

Lắc đầu, trong lòng âm thầm mắng người này quá ngốc, cuối cùng Châu Thi Vũ mang theo điểm ngượng ngùng kéo cánh tay Vương Dịch vòng qua vai mình, cả người hầu như là rúc vào trong ngực Vương Dịch , sau đó đem dù kéo gần một chút, chắc chắn có thể hoàn toàn che khuất được mấy người ở phía trước không thấy hai người ôm nhau.

Một cỗ hơi nóng nhẹ nhàng lan ra khắp mặt, Châu Thi Vũ không hiểu tại sao mình lại lấy tư thế mắc cỡ vùi ở trong lòng Vương Dịch , chẳng qua là hoàn toàn theo bản năng mà làm như vậy.

Mà Vương Dịch thì trợn mắt há mồm nhìn người đang mập mờ rúc ở trong lòng mình, thấy vẻ mặt nữ nhân như không có việc gì xảy ra, mặt đỏ lên.

Cái này... Cái này... là tình huống gì đây?

"Nhìn cái gì, về ký túc xá." Bị Vương Dịch nhìn càng thêm ngượng ngùng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh vô ba, Châu Thi Vũ áp chế ý thẹn thùng, nhẹ trách mắng.

"..."

Vẫn là mưa như trút nước, vẫn là hai người, cùng một cây dù, tựa hồ là tái diễn lại quá khứ, nhưng tình cảm cũng đã bất đồng.

Chính là tiểu bạch kiểm_Thi Tình Hoạ DịchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ