Chap 6 Sát thủ

478 72 4
                                    

Những tên đàn ông lạ mặt với súng và dao trên tay đang nhắm vào một thiếu niên tầm 20 tuổi đang bị thương khá nặng.

Anh ta cả người toàn là máu đang dựa vào thân cây nơi Yukie đang quan sát, hai mắt lờ đờ nhìn đám người kia, miệng câu lên một nụ cười mỉa mai.

"Sao nào, các ngươi ỷ đông hiếp yếu đó à, hèn quá đó"

Dù đang trong tình cảnh sắp chết đến nơi nhưng vẫn có hứng đi chọc tức đám người đang muốn lấy mạng mình như vậy, quả thật là ngu ngốc.

Nhưng cũng không thể không nói đến, bản lĩnh này của anh ta đã thành công thu hút tầm nhìn của Yukie.

"Để xem anh ta làm được gì trong tình trạng đó"

Một lòng xem kịch hay, Yukie dựa vào thân cây, thoải mái giương mắt nhìn.

"Chết đến nơi mà còn nói nhảm, đúng là không biến tự lượng sức mình mà"

Một gã cười nhào nói to, ngay sau đó ra hiệu cho thuộc hạ nhắm vào thiếu niên.

"Đây cũng là do mày cản trở nhiệm vụ của tụi tao, chết cũng đáng"

Bằng bằng bằng!

Gã ta vừa dứt lời, thuộc hạ phía sau không ngừng bắn liên tục vào thiếu niên, khói bụi bay mịt mù.

Khói bụi bay hết, chỗ thiếu niên vừa đứng lại chẳng có ai.

"Cái gì!!! Tên đó đâu rồi"

Gã ta hoảng loạn nhìn quanh, cảnh giác cầm súng rồi lên đạn.

Ngay sau lưng một tên thuộc hạ, thiếu niên cầm dao găm sắt nhọn không chút do dự đâm thẳng vào đầu tên đó.

Động tĩnh đã thu hút những kẻ khác.

"Mau bắn chết tên đó ngay!!!"

Một loạt đạn nữa bay đến, thiếu niên dùng xác tên vừa giết mà chắn đạn, vừa chạy lùi về sau một thân cây.

Máu chảy, chân thiếu niên đã dính một viên đạn, cơn đau khiến anh ta khó mà giữ được tốc độ tốt nhất của bản thân.

"Nguy thật nhỉ, cần giúp một chút không?"

Đồng tử thiếu niên chợt co lại, anh ta xoay người về phía sau, dao găm trên tay dứt khoác đâm xuống người vừa xuất hiện đột ngột.

"Manh động quá đó"

Tay thiếu niên run rẩy, anh ta nhìn vào đôi mắt lam phủ đầy giá lạnh kia mà lòng thầm hoảng sợ.

Yukie lạnh nhạt nhìn anh ta, hừ một cái rồi buông cổ tay thiếu niên ấy ra.

"Nhóc...là ai?"

Nhìn kỹ người bản thân suýt giết thiếu niên mới nhận ra đó chỉ là một đứa trẻ.

"Hm...tôi là người sống ở ngôi biệt thự bên kia, nhìn anh có vẻ không ổn nhỉ, cần giúp không"

"Một đứa trẻ như em thì giúp được gì chứ, mau rời khỏi đây đi"

Thiếu niên thở dài, cười nhẹ với cậu một cái, nhẹ nhàng bảo cậu rời đi.

"Thì ra là trốn ở đây"

Đám ngươi kia đã tìm ra vị trí của cả hai, súng nhanh chóng chỉa vào.

[ĐN/ Tống] Nơi Tôi Thuộc VềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ