[AkuAtsu] HOA HƯỚNG DƯƠNG

1.6K 137 2
                                    


Tác giả: 玥柒.(先看置顶)

Link raw: https://seven70693.lofter.com/post/31246b6f_2b555a5d4

Tóm tắt:

"Đừng khô héo trong bóng đêm, hướng dương của tôi."

===

Akutagawa Ryunosuke đứng ở góc đường, tay xách theo túi cửa hàng tiện lợi, trong túi gồm Shiruko nóng hổi và một ít salad rau củ. Mặt trời đang lặn về phía tây, mặt ngoài cửa kính trên các tòa nhà khúc xạ ánh chiều tà ở khắp mọi nơi, tia nắng ấm áp rực rỡ cuối cùng trước khi vụt tắt vẫn chói lòa đôi mắt.

Akutagawa tới đây để đón Nakajima Atsushi về nhà, mặc dù Atsushi đã vô số lần nói không cần đâu. Từ sau khi định ra vị trí "ấy ấy" ở trên giường, Akutagawa liền quyết định gánh vác một vài việc mà gã cho rằng là trách nhiệm của mình. Không thể không nói, về phương diện nào đó, gã vẫn khá bảo thủ.

--

Atsushi bước xuống cầu thang rời khỏi Công ty Thám tử, vừa nâng mắt lên đã chú ý tới Akutagawa ở bên kia đường.

Kỳ thực gã không dễ thấy đâu, kiếp sống lẩn trốn nhiều năm khiến gã vô cùng am hiểu cách che giấu bản thân, nhưng đối với Atsushi – người có thị giác của động vật họ mèo – phân biệt gã trong đám đông không phải việc khó.

Huống chi đó còn là người yêu của mình.

Cứ như vậy băng qua đường, dây nịch dài sau lưng Atsushi lung lay theo bước chân, lắc qua lắc lại cọ ống quần, khi cậu tới bên người Akutagawa, Akutagawa đang cúi mặt đọc tin nhắn.

"Có nhiệm vụ cấp bách mới à?"

Hết giờ tan làm, Akutagawa rất ít khi xem di động, thậm chí có một lần tắt máy dẫn tới Nakahara Chuuya tìm không thấy người đâu, mà chuyện như vậy đã xảy ra không chỉ một hai lần. Akutagawa mà xem di động trên đường đón mình về nhà quả thật rất khó tin, Atsushi nghĩ, cậu ngửi thấy có mùi nước chấm nhàn nhạt bay ra từ miệng túi cửa hàng tiện lợi.

Là nước sốt của món salad rau ư? Ngửi hình như không quá giống so với lần trước họ ăn.

"Đâu có, chỉ là báo cáo kết thúc nhiệm vụ của Thằn Lằn Đen mà thôi."

Gập nắp di động một tiếng "Pặc", Akutagawa đút điện thoại về túi áo khoác, chìa tay rảnh với người bên cạnh, giọng gã không chút gợn sóng:

"Về nhà thôi."

--

Hai cái bóng kéo dài sau lưng, Akutagawa và Atsushi sánh vai với nhau, không khí yên lặng lắng xuống, lại bị hô hấp làm loạn, quanh quẩn bên người hai người.

Không nói lời nào cũng sẽ không khiến bầu không khí trở nên căng thẳng mất tự nhiên, đây là thành quả mài giũa suốt hai năm qua của hai người, nghe có vẻ rất ngắn, nhưng đối với họ mà nói, chuyện xác thật không dễ dàng.

Nguyên nhân căn bản ở chỗ bọn họ từ hận sinh yêu.

--

Làm thế nào để nói "Tôi yêu anh/em" với kẻ thù của mình đây?

TỔNG HỢP TRUYỆN NGẮN SOUKOKU VÀ SHIN SOUKOKU PHẦN 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ