Tác giả: 怠惰的rtrt
Link raw: https://elizabethxii.lofter.com/post/1d544f97_1c769eade
Bối cảnh: Thời cả hai còn cùng làm việc trong Mafia.
===
Nakahara Chuuya, một chàng trai rắn rỏi với hào quang 2m8, dị năng mạnh tung trời, uống cafe đặc, đi ăn lẩu phải chọn lẩu cay thế mà lại thích đồ ngọt.
(Lily: "Hào quang" là từ dịch của aura. Sau mấy ngày để tiếng Anh, tôi vẫn cứ thấy cấn cấn nên edit thành tiếng Việt.)
Đừng nhìn bộ dạng bó tay hết cách mỗi khi tiểu thư Alice nổi hứng đòi anh đi tới tiệm bánh cùng cô ngay trước mặt thủ lĩnh mà nhầm, kỳ thật ở trong lòng, anh đang âm thầm vui mừng đó. Mặc dù cũng có phần không thể làm thủ lĩnh Mori ghen ghét vì mình được hộ tống tiểu thư, nhưng tóm lại trên mặt anh không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng vẫn vụng trộm nở hoa.
Theo Alice tới tiệm bánh nhấm nháp bánh kem là kết quả tốt nhất, vì Chuuya cũng phải bồi ăn, có thể vui sướng hưởng ké hương vị ngọt ngào của bánh kẹo. Nếu chỉ mua không, cứ việc Alice sẽ chuẩn bị phần cho tất cả mọi người, nhưng về tổng bộ thì anh không thể nào ăn trước mặt mọi người được, chỉ có thể lẳng lặng tìm cơ hội giải quyết. Nếu vận khí không tốt gặp được cái tên Dazai kia thì đừng nghĩ nữa, phần của anh nhất định sẽ bị hắn cướp đi mất.
--
Dazai Osamu làm người gánh không gánh nổi, vác không vác nổi, chuyện có thể để người khác giải quyết, hắn tuyệt đối sẽ không nhúc nhích nửa móng tay cái, vừa sợ đắng lại sợ cay, uống cafe phải cho thêm mấy muỗng sữa và vài cục đường, vô cùng khinh thường hình tượng ra vẻ của Chuuya. Một con cún dù có theo phong cách men lỳ rắn rỏi đến đâu thì cũng chỉ là một con sên mềm xèo, dinh dính khó bắt mà thôi.
Mặc dù Dazai sợ đắng nhưng thật lòng hắn cũng chả thích ngọt, chỉ vì cay đắng quá nhiều, không có cách hóa giải nên mới dùng ngọt điều hòa mà thôi, nhưng biểu cảm vẫn luôn ra vẻ tôi đây rất thích ăn ngọt.
Đời người quá khổ, quá nhàm chán, dù sao cũng phải nếm thử chút ngon ngọt.
Trong túi hắn luôn có những viên kẹo đầy đủ màu sắc, vậy mà hắn vẫn vui vẻ nhận phần bánh kẹo do Alice mang về, thuận tiện chiếm luôn phần của bé lùn kia.
Nhìn vào mắt Chuuya là có thể biết, em ấy có bao nhiêu khó chịu mỗi khi mình đoạt một miếng bánh kem hoặc một hộp pudding, v.v...
Dazai thích nhất là nhìn cái miệng gần như cong lên sau tai hay nghe tiếng hét bất lực của Chuuya, dùng chiếc nĩa tinh xảo chọc vào quả dâu tây đỏ tươi trang trí trên bắn, nuốt hết lớp kem ngọt nị vào trong miệng, không cần nhấm nuốt bánh bông lan mềm mại, cứ cho tụi nó lướt qua thực quản, xuống hết vào dạ dày.
--
Mãi đến khi có một ngày, Dazai bắt gặp được cảnh Chuuya chui trong văn phòng của mình ăn bánh ngọt, ăn ngon đến độ mặt nhộn nhạo như đã có người yêu, say mê không lối về. Ít nhất ở trong mắt hắn, anh có bộ dạng ghê tởm vậy đó.
Lúc này Dazai mới nhận ra, Chuuya không phải nghẹn khuất, buồn khổ vì hành động của mình, em ấy không phải dậm chân vì mình đoạt bánh của em ấy mà còn cố tình ăn trước mặt ẻm mà chỉ đơn giản là vì không ăn được mà thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
TỔNG HỢP TRUYỆN NGẮN SOUKOKU VÀ SHIN SOUKOKU PHẦN 2
FanfictionCác truyện ngắn được edit về Song Hắc và Tân Song Hắc Editor: Lily