Tác giả: Elwen
Link raw: https://elwen216.lofter.com/post/1e464d6a_1c5ce8f9b
==
Không lâu sau khi Nakahara Chuuya gia nhập Mafia Cảng, tất cả mọi người từ quản lý trên cùng đến nhân viên chạy việc vặt tầng dưới chót đều lập tức có thể nhận ra người mới này. Cho dù bọn họ còn chưa từng được chứng kiến kỹ năng tác chiến của anh, không biết rõ cậu bé vóc người nhỏ con này có dị năng đáng sợ tới cỡ nào, chỉ cần nhắc tới đứa trẻ mới tới tên Nakahara Chuuya kèm theo một câu, "Là cậu bé lúc nào cũng đội cái mũ đen kia." Đối phương sẽ lập tức nhớ ra, "À à à, là cậu thiếu niên nhỏ con, tóc màu cam, hay đội mũ đó."
Hình như từ khi bắt đầu gia nhập Mafia Cảng, Chuuya và mũ của anh liền biến thành tổ hợp không thể tách rời. Tới khi độ hiểu biết về Chuuya của mọi người gia tăng, điều khiến người ta ấn tượng sâu sắc không chỉ có dị năng có thể khiến người ta líu lưỡi mà còn là việc Chuuya trân trọng cái mũ của mình tới mức nào. Ở trên chiến trường, bạn có thể thấy cảnh cộng sự của Chuuya bị đánh bay, nhưng tuyệt đối sẽ không nhìn thấy bất kỳ đòn đánh nào có thể đánh trúng mũ của Chuuya. Đã qua nhiều trận đấu như vậy, chiếc mũ kia vẫn cứ hoàn hảo không đứt một cọng chỉ, an ổn nằm trên đỉnh đầu màu cam của chủ nhân, mũ của Chuuya có thể gọi là một truyền kỳ gắn liền với cái tên Nakahara Chuuya.
Chuyện cứ phát triển như thế này, thi thoảng sẽ có người rảnh quá không có việc gì làm hỏi, "Cái mũ đấy quan trọng như thế, chắc là có ý nghĩa đặc biệt gì nhỉ?"
"Nghe nói là món quà sau khi gia nhập Mafia, đương nhiên phải mang theo mọi lúc mọi nơi rồi." Một câu giống như giải thích ngọn nguồn, xóa tan hơn phân nửa những người tò mò.
Nhưng chuyện không chỉ như thế, Dazai Osamu biết rõ sự tình không đơn giản như vậy. Cái mũ đó là quà tặng không sai, nhưng lý do Chuuya gần như yêu thích nó tới cực đoan không chỉ vì bày tỏ sự trung thành với Mori Ougai hoặc Mafia Cảng ― cứ việc nghe có vẻ hợp lý vô cùng, nói ra có thể hù được đại đa số người, nhưng không lừa được Dazai, trí thông minh của hắn khiến hắn không thể không chú ý tới nhiều chi tiết hơn, cảnh giác nhận ra càng nhiều tình cảm bí ẩn hơn trong truyền thuyết này.
Dazai biết, Chuuya thích mũ của mình còn vì nó là của Arthur Rimbaud.
Chuuya không tới mức khoa trương tới nỗi một giây cũng không cởi mũ xuống, đặc biệt là khi anh treo hồn ngược cành cây, Chuuya sẽ cởi cục cưng mũ xuống nghịch nó trong tay. Dùng ngón tay nhéo vành nón, thỉnh thoảng lật qua lật lại cái mũ dạ, hai mắt nhìn xa xa mất hồn, mỗi lần Chuuya như thế, hơn phân nửa là vì công việc gặp phải rắc rối. Nhưng còn có lúc, anh cũng cúi đầu xuống xem xét cái mũ, luồng tóc rũ xuống theo, mềm mại, nhẹ nhàng dán lên cặp má phình phình, làm dịu đi những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt, con mắt xanh thẳm mất tiêu cự trong suy nghĩ, hiện ra vẻ dịu dàng, tan mất khí chất sắc bén ngày thường, giống như đắm chìm trong giấc mơ yên bình ấm áp. Ngón tay nhẹ nhàng trượt qua sườn mũ, dịu dàng mơn tớn một cái tên ― Rimbaud.
Nhìn theo sườn mặt của cộng sự nhà mình, ánh nắng đúng lúc đi vào từ ngoài cửa sổ, bao phủ cả người Chuuya bằng một tầng sáng rực rỡ, đôi mắt long lanh xanh thẳm như muốn nhỏ thành giọt nước tới nơi, anh nhíu cặp lông mày thanh mảnh lại, nét u buồn mơ hồ như thể giây sau sẽ tụ thành giọt nước mắt rơi xuống, trào ra khỏi khóe mắt, lướt qua gương mặt. Giờ phút này, Chuuya đẹp yếu ớt, không chân thật, dọa Dazai sợ hãi, đồng thời có một luồng gió lạnh lẽo lướt qua trong lòng, bò lên trên họng, gần như bóp chặt cổ hắn, Chuuya đẹp vậy mà không thuộc về hắn, lại thuộc về người đàn ông đã thêu cái tên của mình lên cái mũ kia.
BẠN ĐANG ĐỌC
TỔNG HỢP TRUYỆN NGẮN SOUKOKU VÀ SHIN SOUKOKU PHẦN 2
FanfictionCác truyện ngắn được edit về Song Hắc và Tân Song Hắc Editor: Lily