"Em không mang đồ ngủ..." Đô Ân Vũ chỉ có thể nhỏ giọng nói với Giang Dực.
"Mặc của anh, có bông nguyên chất, lụa, cũng có loại kiểu như... Sơ mi trắng?" Giang Dực cũng thì thầm.
Bà Dịch lộ ra vẻ mặt vừa vui mừng vừa nghe không nổi, suy nghĩ sâu xa ài một tiếng rồi rời đi.
Lúc này thật sự Đô Ân Vũ có chút thẹn quá hóa giận, móng mèo không nặng không nhẹ đánh vào ngực Giang Dực, hai gò má hồng phấn, mắt hạnh trợn tròn, "Anh không đứng đắn. Dáng vẻ lưu manh..."
"Được rồi", Giang Dực bị nói còn rất vui vẻ, vuốt ve chỗ vừa rồi bị Đô Ân Vũ đánh, trong lòng đập thình thịch, "Tình thú nho nhỏ, em không thích à?"
Đúng là không thể giao tiếp bình thường với người này! Đô Ân Vũ quyết định không để ý tới hắn, vòng qua tên lưu manh thối ở bên cạnh, chạy đến phòng ăn giúp dì Vương bày bát đũa.
Giang Dực lại đi theo người ta, một tấc cũng không rời, chân trước của Đô Ân Vũ vừa bày biện bát sứ thì chân sau Giang Dực đã đẩy bát vào trong, một đôi đũa rơi xuống bát lại lập tức được Giang Dực dùng ngón cái căn chỉnh.
Đô Ân Vũ sắp bị tức cười, liếc Giang Dực một cái, "Anh nhàn rỗi không có việc gì làm à? Hay bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế?"
"Anh đang dùng hành động thực tế xin lỗi." Giang Dực nói, "Vì anh nói năng không lễ độ, dùng từ bừa bãi."
"Phụt" Đô Ân Vũ thật sự nở nụ cười, cười xong rồi nói Giang Dực vài câu "ghét thật", cuối cùng bĩu môi, "Anh không được giễu cợt em".
Tình nhân trong mộng hoá Tây Thi chính là như vậy, rõ ràng ý tứ của Đô Ân Vũ là oán trách nhưng thật sự bị Giang Dực nhìn thành làm nũng. Làm sao Giang Dực thẳng nam chính trực có thể chịu được chuyện này, liên tiếp đáp vài câu ừ ừ, đầu ngón tay theo tóc Đô Ân Vũ trượt đến thái dương của đối phương, cuối cùng gảy tai anh một chút mới thu tay lại.
Ba người ngồi trên bàn ăn cơm trưa, cảnh tượng tương tự như tái hiện lại, chẳng qua khi đó là ngồi ở trên bàn trà nhỏ phòng bệnh cao cấp, có lẽ Đô Ân Vũ còn chưa kịp cởi áo blouse trắng trên người.
Tay nghề của dì trong nhà trước sau như một, lần này có khách đến còn đặc biệt làm mấy món ăn thêm, một bữa cơm vừa ngon vừa ấm áp, sau bữa ăn Đô Ân Vũ không muốn động đậy, cảm giác thân thể bị ốm tiêu hao toàn bộ mấy ngày trước được bổ sung trở về.
Đô Ân Vũ nâng lưng ngồi trên sofa nhưng thật ra trong lòng rất muốn dựa vào lưng ghế, Giang Dực nhìn ra anh lười biếng, hỏi anh có muốn lên tầng nghỉ trưa hay không.
"Không buồn ngủ." Đô Ân Vũ lắc đầu, "Nhưng mà hơi gò bó, em sắp ngồi không yên, chỉ muốn nằm."
"Vậy vào phòng anh nằm nhé? Hoặc đến phòng thư giãn? Có thể nằm nhiều hơn."
"Phòng thư giãn để làm gì?"
"Xem phim, chơi game, nếu em muốn còn có thể mát xa."
"Vậy chúng ta xem phim đi." Đô Ân Vũ lập tức lấy lại tinh thần, "Lần này em sẽ không buồn ngủ, cam đoan không ngủ."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐAM MỸ/HOÀN] Trà Hoa Hồng
RomanceTác giả: Bán Nguyệt Bán Tiêu Edit: DevilsNTT Giang Dực sống 27 năm, trên sàn làm ăn gió nổi nước lên nhưng đời sống tình cảm trống rỗng. Một lần ngoài ý muốn phải nhập viện khiến hắn gặp được bác sĩ thực tập với lúm đồng tiền như gió xuân - Đô Ân Vũ...