Giang Dực rất hài lòng với buổi hẹn hò hôm nay.
Không ăn được ở nhà hàng xoay tròn nhưng đồ ăn nhẹ ven đường cũng không hề thua kém, không đi bộ bên bờ sông được nhưng trần sao làm cho hắn ăn đủ đậu hũ. Không tặng được biển hoa hồng nhưng...
ĐM! Biển hoa hồng? Làm sao lại quên mất đống hoa hồng trong cốp xe?
Bị niềm vui yêu đương làm cho đầu óc choáng váng, Giang Dực đã sớm quên mất hoa hồng chuẩn bị tỉ mỉ, nhưng hắn cũng phải cảm thán đúng thật tình cảm lớn hơn nghi thức, hình như hắn chỉ nói vài câu trong lòng đã dễ dàng nhận được câu trả lời khẳng định của đối phương.
"Thật ra anh còn chuẩn bị cho em một món quà." Giang Dực lưu luyến ngẩng đầu từ trong cổ Đô Ân Vũ "Có muốn xem bây giờ không?"
"Hửm... Sao anh còn tặng em quà nữa?"
"Quà tỏ tình" Giang Dực bật cười nói "Định tặng quà cho em xong rồi tỏ tình nhưng mà kết quả vừa rồi kích động quá nên quên..."
"Gì thế?" Đô Ân Vũ nghĩ đến mình cũng có một phần quà không biết tên, tò mò nói, "Đắt hay không đắt? Đừng nói với em là kim cương hay châu báu gì đó nhé?"
Giang Dực nói không phải, nắm tay đối phương xuống xe, hắn không vòng vo, trực tiếp nói quà của Đô Ân Vũ ở trong cốp xe, em muốn tự mở hay anh giúp em mở?
Đô Ân Vũ đáp phải tự mình mở, thật ra lúc Giang Dực nói hai chữ "cốp xe" thì trong lòng anh đã đoán được tám chín phần mười, nhưng lại không thiếu một phần ngạc nhiên, vẫn cảm thấy Giang Dực thật lãng mạn.
Mở cốp xe ra, lọt vào tầm mắt là tầng tầng lớp lớp màu trắng, sao đầy trời điểm xuyết trong biển hoa trắng tinh khiết của hoa hồng, giống như tuyết rơi trong suốt của mùa đông.
"Đây... Đây có phải là hoa hồng không?" Lần đầu tiên Đô Ân Vũ nhìn thấy nhiều hoa hồng trắng như vậy, thích không nhịn được đưa tay vuốt ve cánh hoa gần nhất, vuốt ve xong lại nắm tay Giang Dực, hỏi hắn vì sao lại chọn hoa hồng trắng.
"Cảm thấy giống em" Giang Dực nói, "Bộ dáng xinh đẹp, màu sắc tinh khôi, mùi hương cũng giống em, rất thơm."
Đô Ân Vũ chưa từng nói qua, thật ra mùi hương anh thích nhất chính là hoa hồng trắng, bình thường dùng sữa tắm cũng là mùi này, thật bất ngờ khi Giang Dực có thể ngửi được.
"Em rất thích, em có thể mang một ít về ký túc xá không?" Đô Ân Vũ hỏi.
"Được chứ, vốn là tặng em, những thứ khác anh bảo dì Vương xử lý trước, hôm nào đó vận chuyển về nhà cho em."
Ban đầu lúc bố trí Giang Dực sợ đi nhanh làm hoa hồng rụng cho nên dính rất chặt, hiện tại muốn tháo ra rất tốn sức, nghịch nửa ngày cũng không tháo được.
Giang Dực bảo Đô Ân Vũ lên xe chờ trước, hắn suy nghĩ nếu không tháo được mà bạn trai ở bên cạnh nhìn chẳng phải rất xấu hổ à, dù sao mới xác định quan hệ còn chưa bao lâu, cần phải giữ lại một ít gánh nặng thần tượng của anh chàng đẹp trai.
Đô Ân Vũ cũng rất quan tâm, trước khi vào xe dặn dò Giang Dực "Thật sự không làm được thì không cần đâu, anh cẩn thận đứt tay."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐAM MỸ/HOÀN] Trà Hoa Hồng
RomanceTác giả: Bán Nguyệt Bán Tiêu Edit: DevilsNTT Giang Dực sống 27 năm, trên sàn làm ăn gió nổi nước lên nhưng đời sống tình cảm trống rỗng. Một lần ngoài ý muốn phải nhập viện khiến hắn gặp được bác sĩ thực tập với lúm đồng tiền như gió xuân - Đô Ân Vũ...