Cái người này làm sao vậy... Sao cứ động một chút lại biện hộ cho lời nói của mình thế?
Nhưng hết lần này tới lần khác anh còn chấp nhận nổi, thời khắc động tâm sau khi yêu không giảm chút nào, ngược lại càng tích góp càng nhiều, đầy sắp tràn cả ra.
Đô Ân Vũ không đáp lại, rầm rì cả buổi cũng không nói rõ ràng, cả người anh đang ở trong ngực Giang Dực, dùng mũi cọ nhẹ cằm đối phương.
Một động tác giống như làm nũng, Giang Dực hiểu rồi.
"Quà sinh nhật..." Đô Ân Vũ chôn ở trong ngực Giang Dực hỏi, "Muốn xem luôn không?"
"Muốn." Giang Dực thành thật đáp, "Đã muốn xem từ sớm rồi."
Đô Ân Vũ lấy một cái túi viền bạc nền trắng từ trong túi xách của mình ra, túi không lớn nhưng cầm rất có trọng lượng.
Trong túi có một hộp trang sức bằng nhung, đáy hộp đè lên một phong bì. Giang Dực vuốt ve phong bì cứng rắn, hẳn là bên trong có một tấm thiệp nhỏ, nhưng lúc hắn chuẩn bị mở phong bì thì lại bị Đô Ân Vũ ngăn cản, đối phương khẽ ấn tay hắn nói, "Lúc chỉ có một mình anh thì xem sau."
Giang Dực vui vẻ nhướn mày, lại đặt phong bì về vị trí cũ, ngược lại lấy hộp trang sức ra hỏi Đô Ân Vũ, "Vậy cái này thì sao? Bây giờ có thể mở không?"
"Cái này có thể." Đô Ân Vũ giấu túi xách đựng phong bì ra phía sau sofa, ý bảo Giang Dực mau mở ra, "Anh xem thử có thích hay không."
"Vậy chắc chắn anh sẽ thích..." Giang Dực vừa nói chuyện vừa cởi nút thắt trên hộp trang sức, trong lòng mừng thầm, hộp trang sức! Đây là một hộp đồ trang sức! Trong hộp trang sức chứa cái gì hắn còn có thể giả vờ không thích à.
Tuy trong lòng đã sớm có dự đoán nhưng nháy mắt khi nhìn thấy quà thì Giang Dực vẫn không nhịn được kinh ngạc, mặt mày hớn hở.
"Có phải kẹp cà vạt không? Độ bóng quá tốt, là... Là em tự làm à?"
Giang Dực nhớ rõ vết thương trên tay Đô Ân Vũ là bởi vì chuẩn bị quà cho hắn, lúc ấy còn nói là làm quà. Nhưng mức độ tinh xảo của kẹp cà vạt có thể nói là rất cao, hàng tư nhân đặt riêng bình thường cũng không phải có thể làm ra, bé cưng nhà mình khéo tay nhưng loại đồ vật chuyên nghiệp này không dễ thực hiện.
"Không phải em làm, nhưng em tham gia vào một phần nhỏ." Cằm Đô Ân Vũ đặt trên vai Giang Dực, kề sát cùng đối phương nhìn kẹp cà vạt trên tay.
"Vậy anh nhìn kỹ..." Giang Dực xoay kẹp một vòng, ngón tay khẽ vuốt chữ khắc trên đầu, dịu dàng nói, "Đây là em khắc hả?"
Kẹp cà vạt in họ của Giang Dực và Đô Ân Vũ, ở giữa dùng một trái tim nối liền, chữ không lớn, vừa vặn rơi vào đuôi kẹp cà vạt.
"Vâng." Đô Ân Vũ gật đầu, cười nói với Giang Dực, "Hơn nữa em phải sửa ba lần."
"Tại sao phải sửa?"
"Bởi vì lúc đầu chỉ có một chữ JIANG, nhưng sau đó... Em định tỏ tình... Vào ngày sinh nhật anh nên là bổ sung một trái tim nhỏ, sau đó nữa chúng ta đã ở bên nhau nên em bảo họ bổ sung thêm tên của em."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐAM MỸ/HOÀN] Trà Hoa Hồng
RomanceTác giả: Bán Nguyệt Bán Tiêu Edit: DevilsNTT Giang Dực sống 27 năm, trên sàn làm ăn gió nổi nước lên nhưng đời sống tình cảm trống rỗng. Một lần ngoài ý muốn phải nhập viện khiến hắn gặp được bác sĩ thực tập với lúm đồng tiền như gió xuân - Đô Ân Vũ...