Chương 180 - Ngoại truyện 1

799 9 0
                                    

Trời đêm rợp sao như dệt cửi, thảo nguyên mênh mông vô bờ bến, chỉ cần nín thở, ngẩng mặt trông lên trời, vào khoảnh khắc ấy, nó yên bình và đẹp như những bài thơ cổ được các cụ già trong làng kể lại thuở còn thơ, khó mà mường tượng nơi đây vừa trải qua trận chiến khốc liệt, một trận huyết chiến từ tờ mờ sáng đến tận giữa tuần trăng.

Lão Vu định thần, đập vào mắt là vô số thi thể la liệt, thoáng nghe thấy tiếng khóc gào thê thảm và tiếng chiến mã hí dài, những lá cờ gãy bay trong khói lửa thiêu xác. Binh lính rệu rã tới lui giữa bãi chiến trường, có người tìm di hài của đồng bào, có người đề phòng kẻ thù giả chết.

Không khí nồng nặc mùi máu tanh lẫn mùi khét của xác người và động vật đang cháy, nhưng gió đêm nhẹ nhàng lướt qua thảo nguyên, làm loãng đi bầu không khí chết chóc do cuộc chiến mang lại.

Lão Vu biết dù có bao nhiêu người chết đi chăng, dù còn lại bao nhiêu giọt nước mắt, mặt trời vẫn sẽ mọc và lặn, gió đêm sẽ không ngừng thổi, ngày hôm sau vẫn sẽ đến như mọi khi, như cái ngày tin báo tử của huynh trưởng cuối cùng nhà lão được đưa về, mẹ lão khóc mù mắt, nhưng hôm sau vẫn là một ngày nắng đẹp thích hợp cho việc cưới hỏi động thổ.

Lão Vu đứng thẳng vai, gánh hai xô nước nóng tiếp tục bước đi, sau lưng là hai con ngựa cũng thồ hai thùng nước nóng to tướng, cả ba cùng tiến vào căn lều mái vàng lớn nhất doanh trại. Các tướng lĩnh mặc khôi giáp khác nhau hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc im lặng hoặc cười to, chỉ vào sa bàn khổng lồ trải trên mặt đất, bên cạnh là các học giả địa phương trung niên cao tuổi, không biết bọn họ đang nói gì, ngồi ngay chính giữa là một tướng lĩnh trẻ tuổi khôi ngô, cao to trắng trẻo.

Một thiên tướng có vẻ văn tú nghiêng đầu, nhác thấy lão Vu thì cười nói: "Cuối cùng lão Vu cũng tới! Chúng ta nhanh rửa ráy thôi, mùi tanh quá chịu không nổi!"

Trương Thiện cười đùa: "Lý tiểu nương tử của chúng ta chải chuốt ghê..."

Lý Tư nổi giận: "Vậy lần trước là tên nào đổ ba lọ phấn lên người hả! Lần sau còn trộm mặc đồ mới của ta là ta sẽ thiến ngươi!"

Các tướng sĩ cười to.

Lão Vu và hai binh sĩ rót nước nóng vào chậu nước trong góc rồi hòa nước lạnh vào. Lão Vu phục vụ một mình Hoắc Bất Nghi, những binh sĩ tùy tùng còn lại lau rửa vết máu cho các tướng lĩnh.

Cởi khôi giáp, tháo búi tóc đọng máu, lão Vu nhìn nước nóng dần đục đi, lại nhìn hổ khẩu chằng chịt vết thương của chàng trai trẻ bên cạnh, hạ giọng nói: "Nếu để Hầu gia biết, kiểu gì cũng sẽ xót đại nhân không biết giữ mình."

Hoắc Bất Nghi nói: "Giữa chiến trường đao thương không có mắt, Thôi thúc phụ khắc biết."

Lão Vu thở dài, không nói gì thêm. Trong lòng ông, nhân vật cao quý như Hoắc Bất Nghi phải là quý công tử có mỹ nhân vây quanh, ngựa xe sang trọng sống ở chốn đô thành phồn hoa mới phải, tại sao lại đến biên thùy hoang vu thê lương trọng trấn, tại sao lại để lưỡi đao liếm máu như thế này.

Một tướng lĩnh trung niên nói: "Hôm nay Hoắc đại nhân quá dũng mãnh, ta ngăn cũng không được, suýt bị cuốn theo vào tả tiền đạo. Nhất là buổi trưa, lúc đạo quân mặt hông tấn công đại trướng trung quân của lão tặc Cam Tà Thiền Vu, mới ngoái đầu lại đã không thấy đại nhân đâu, sợ hết hồn. Đồ ngu Trương Thiện nhà ngươi, sao lúc xông ra cùng không hét báo cho ta hả, tên chết tiệt này! Lão Vu, bao giờ về ông phải tố cáo với Thôi Hầu đấy!"

TINH HÁN XÁN LẠNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ