Chương 26

413 32 6
                                    

Trái tim TaeHyung giống như bị búa đập, anh hoảng loạn cúi đầu xuống, không dám nhìn JungKook.

Hai người đều im lặng, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở nghẹn ngào của JungKook cùng với tiếng kim đồng hồ trên tường.

Mặt trăng ngoài cửa sổ bị mây đen che lấp, toả ra ánh sáng mờ ảo, không thể chiếu rõ lòng người.

Cậu nắm lấy tay anh, đặt lên bên miệng, nhẹ nhàng hôn một ngụm, sau đó sờ sờ đầu tóc của anh, hắng giọng nói, “Đã trễ rồi, anh ngủ trước đi.”

Nói xong cậu mang theo sắc mặt ảm đảm đứng dậy, nhưng lại bị TaeHyung túm chặt, JungKook quay đầu lại nhìn anh, TaeHyung cắn chặt môi dưới đến trắng bệch mới nhả qua, thấp giọng nói, “Đừng đi.”

JungKook nở một nụ cười nhợt nhạt, chậm rãi xoay người lại nhìn anh, thật cẩn thận hỏi, “Sau này cũng sẽ không rời đi nữa được chứ?”

TaeHyung hoảng sợ gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu, sau đó anh cảm thấy chính mình thay đổi thất thường, tính cách kỳ quái nên quơ quơ tay, dáng vẻ trông vô cùng bất lực.

JungKook ngồi xổm trước mặt anh, nắm lấy tay anh vuốt ve, nói, “Em yêu anh. Cùng anh ở bên nhau chính là toàn bộ hạnh phúc của em.”

TaeHyung không biết tim mình sẽ đau đớn như vậy, rõ ràng anh đã trải qua nhiều đau đớn như vậy, chịu nhiều khổ cực như vậy, nhưng giờ phút này cơ thể lại run rẩy giống như không thể chịu đựng thêm được nữa. Sau khi phẫu thuật, miệng vết thương bị nhiễm trùng sinh mủ anh đều có thể chịu đựng, phản ứng bài xích làm cho cả người anh khó chịu đến ngất xỉu anh cũng có thể chịu đựng, khi đáy huyệt nhân tạo bị lấy ra khỏi cơ thể, ảo tưởng tan biến anh cũng chỉ cắn răng cố gắng chịu đựng. Nhưng anh không biết rằng sau khi trải qua những chuyện đau khổ nhất thì anh lại còn có thể đau đớn đến nhiều như vậy.

JungKook đỡ cơ thể anh rồi ôm anh vào trong lòng ngực, ghé vào bên tai anh, nói, “TaeHyungie, đừng khẩu thị tâm phi được không? Tuy rằng em nên cầu hôn anh một lần nữa, nhưng ít ra, ít nhất cũng làm em an tâm được chứ?”

Đau buồn, oán hận, tủi thân trong lúc nhất thời tràn ngập trong lòng TaeHyung, anh rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, nói, “Được.”

Cậu gắt gao ôm anh vào trong lòng ngực, mà đau đớn trong lòng TaeHyung cũng giống như tìm được thuốc giải, anh cảm thấy nhẹ nhõm khi ở trong vòng tay JungKook.

Anh nghĩ rằng anh quá ỷ lại vào cậu rồi.

JungKook cảm thấy mọi thứ đêm nay không chân thật, cậu sợ tất cả đều là ảo tưởng, hoặc chỉ là một giấc mơ, khi mở mắt ra thì lại chỉ có một người.

Cậu đành phải nhìn chằm chằm TaeHyung, đi theo phía sau anh, một lát cũng đều không rời đi, nhìn anh rửa mặt, nhìn anh nằm lên giường.

TaeHyung nhìn thấy dáng vẻ này của cậu thì trong lòng ê ẩm nhưng lại nhịn không được thúc giục cậu đi rửa mặt.

JungKook cứ đi một bước thì quay đầu lại nhìn, sau khi đánh răng rửa mặt liền đi đến giường, ôm anh vào trong lòng ngực.

|ABO| |Edit/KookV Ver| Sau khi ly hônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ