6. Điều Ước Ngày Sinh Nhật

393 29 0
                                    

Ông Nghĩa hôm nay đặc biệt thức sớm, cùng dì Hân trang trí căn nhà một chút, bong bóng đủ màu treo ở gần cầu thang, chữ Happy Birthday treo ở cửa sổ, lấp lánh vô cùng, nhìn căn nhà sinh động hẳn.

Ngọc Thảo mặc một chiếc sơ mi sẫm màu và quần jean đen đi lững thững xuống, nhìn ba mình đang treo bong bóng, em hơi nhíu mày lại.
Ngọc Thảo luôn luôn bài xích ông ấy, không muốn đến gần ông ấy chút nào chứ đừng nói là thương yêu ông ấy.

- Sinh nhật vui vẻ con gái. - Ông nở nụ cười tươi rói khi thấy cục cưng nhà ông đi xuống.
- Gì đây ? - Ngọc Thảo chán ghét ra mặt.
Ông Nghĩa đưa cho em một tấm thiệp nhỏ màu vàng. Hôm qua ông đã thức suốt đêm để chuẩn bị cái này.

Ngọc Thảo đột nhiên nhớ hôm nay là sinh nhật mình, hồi trước ở với mẹ chưa từng tổ chức sinh nhật, cho nên thành ra em cũng không ấn tượng gì lắm. Năm ngoái ông Nghĩa tổ chức sinh nhật cho em thật hoành tráng, nhưng em chỉ động vài đũa rồi xách mông đi ra ngoài chơi với đám Thuỳ Tiên.

Ngọc Thảo cầm lấy. - Ờ..... - Không trực tiếp mở ra, nhét vào túi xách rồi đi tới bàn ăn ngồi xuống.
Ông Nghĩa không còn lạ gì cái tính lãnh đạm này của em, ông có chút buồn nhìn dì Hân rồi cũng ngồi xuống.
Dì Hân bên trong đem ra cho em một món quà nhỏ, gói trong một hộp quà xinh xinh. Bà vuốt lại cổ áo cho em rồi mỉm cười. - Chúc mừng sinh nhật con.

Ngọc Thảo nhận lấy bóc ra, là một cái móc điện thoại, hình trái tim rất đáng yêu, em cười nhìn dì Hân gãi đầu. - Con đâu có xài móc điện thoại, cứ cảm thấy vướng víu. Nhưng mà, con cảm ơn dì. - Ngọc Thảo giải thích một chút, kẻo dì Hân sau này không thấy em dùng lại nói em chê bai thì khổ.

Dì Hân cũng cười. Tiểu thư nhà này trước giờ không đua đòi, ai mua gì dùng nấy, có gì ăn nấy, nên cũng không biết rõ là thích cái gì.
Ông Nghĩa đẩy li sữa đến cho em, ân cần hỏi :
- Con thích cái gì ? Túi xách, quần áo, xe hơi ?
- Không cần. - Ngọc Thảo kiên quyết. Ông Nghĩa luôn nghĩ em thích mấy thứ đó sao ? Ông ấy đã vì tiền mà bỏ rơi mẹ con em, em bây giờ nhìn thấy mấy thứ đó liền căm ghét vô cùng.

Ông Nghĩa im lặng. Ông cũng chỉ muốn bù đắp cho em đầy đủ nhất có thể. Nếu em không thích thì ông cũng không dám ép.
- Vậy ba nói dì Hân nấu cho con vài món, tối nay cha con ta ăn với nhau.

Ngọc Thảo cúi đầu ăn, không quan tâm những lời ông nói, cũng không biết trong đôi mắt của ông có bao nhiêu sự buồn bã và thất vọng. Em vẫn lạnh nhạt :
- Không thích. Ngày tôi sinh ra, đâu có ai mong chờ, chẳng có gì đáng chúc mừng cả.

Ông Nghĩa run run, bao nhiêu kí ức ùa về, lần đầu tiên ông gặp mẹ em, lần đầu tiên nhìn thấy em trên cõi đời này với vóc dáng một đứa bé sơ sinh, mọi thứ như mới vừa diễn ra hôm qua. Ông hối hận, nhưng đã quá muộn.
- Ngọc Thảo, ba biết con còn giận ba, nhưng....

- Tôi đi làm. - Ngọc Thảo cắt ngang lời nói ông rồi đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.

Dì Hân thở dài thường thượt, dọn dẹp thức ăn rồi nói với ông Nghĩa:
- Ông chủ đừng buồn, Ngọc Thảo quá thương nhớ mẹ mình nên mới thế, sẽ rất mau cô ấy hiểu được.
- Là ta có lỗi với mẹ con nó. - Ông cúi đầu, bờ vai run rẩy, có vài giọt nước ấm nóng từ khoé mi chảy ra trên khuôn mặt có vài nếp nhăn của ông.

Crush, Chị Để Ý Đến Tôi Đi ( Phanh Thỏ ) ( Tiênvy ) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ