43. Kỉ Vật Sau Cùng

356 30 0
                                    

- Cô chủ, ăn gì đó đi. - Gia nhân nhà chị đem lên cho chị tô thức ăn nóng hổi, run run mở cửa ra, thấy chị nằm phơi thây giữa giường liền áy náy gọi.

- Ra ngoài. - Chị thều thào ra lệnh. Chị còn hơi sức nào mà ăn với uống nữa, Ngọc Thảo của chị sống chết còn không rõ kia mà.

- Cô.....

- CÚT. - Phương Anh gần như gầm lên, chị bắt đầu lồng lộn, cầm mấy đồ vật ở gần tầm tay mà quăng xuống hết.

" XOẢNG " - Từng thứ bị chị đập vỡ tan tành, chỉ còn lại những mảnh vỡ, y như trái tim chị vậy.

Người làm hoảng hốt đi ra, trước giờ cô hai nhà này từng như vậy, cô hai rất điềm tỉnh, vui vẻ, lại thân thiện. Đây là lần đầu tiên họ thấy chị nổi cáu. Cũng phải, ai lại vui nỗi khi vị hôn thê của mình bị bắt trong chính ngày cưới của mình ?

- Để tôi. - Mẹ chị từ dưới lên, nghe tiếng đổ vỡ, còn thấy gia nhân đang hoảng sợ liền hiểu ra vấn đề. Bà nhận lại tô thức ăn xong đi vào phòng chị.

- Con gái.... - Bà ngồi bên cạnh chị, đặt thức ăn lên bàn, sờ vào cơ thể gầy cồm của chị. Người làm mẹ sao thể không đau lòng chứ ? Nhưng ngoài an ủi ra, bà còn có thể làm gì đây ?

- Ngọc Thảo, Ngọc Thảo đâu rồi ? Ngọc Thảo của con đâu ? - Phương Anh như kẻ điên hỏi lại đúng một câu.

Sau đó lại ôm đầu mình, chị cười lạnh. -  Mẹ.....phải rồi, con phải đi tìm nó. - Chị nhớ tới thằng khốn đã làm hại em.

Bà lôi chị lại.- Đừng có điên nữa, thằng Bảo Khôi bây giờ nó đã điên lắm rồi, hôm trước con cũng thấy rồi đó. Con đấm nó xém bất tỉnh, còn chưa đủ ?

Lần trước Phương Anh gặp Bảo Khôi ở bệnh viện, đã không quản có cảnh sát ở đó mà đấm cho anh ta mấy cái liên tục, còn ra sức chửi rủa thậm tệ, làm ông bà cũng phát hoảng theo.

Phương Anh la lên.
- CHƯA......ĐÁNG LÍ HÔM ĐÓ CON PHẢI GIẾT NÓ.
Chị lại đem hết mấy thứ trên bàn hất đổ xuống sàn, ba bốn bình hoa bị chị liên tục ném vào tường bể tan tành, cả căn phòng như một bãi chiến trường.

Mẹ chị sợ hãi đi xuống lầu gặp chồng mình. Bà khổ sở khóc lớn :
- Con bé.....ông ơi.......tôi chết mất.
Ông không nói không rằng, đi lên lầu, nhìn thấy Phương Anh đang ngồi co ro ở dưới chân giường, tay còn rướm máu vì mảnh vỡ, ông hiểu cảm giác của chị chứ.

Năm đó chị cùng Kiều Loan chia tay, đã dằn vặt chị ngần ấy năm, Ngọc Thảo đến, một lần nữa mở cửa trái tim lạnh băng của chị, sưởi ấm nó. Thế rồi một ngày, em cũng đi mất.
Ông biết con gái mình lo cho vị hôn thê.

Nhưng chị chỉ là một công dân bình thường, vẫn phải chờ vào cảnh sát, không thể làm gì hơn.

Ông đi tới đem băng cá nhân đến, đây không phải lúc làm dữ với chị, ông dỗ dành :
- Bị thương rồi, Phương Anh của ba đau không ? Ngọc Thảo thấy sẽ không vui, ngồi yên, ba băng lại.

Crush, Chị Để Ý Đến Tôi Đi ( Phanh Thỏ ) ( Tiênvy ) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ