31...

452 28 0
                                    

Phương Anh cả buổi sáng cứ tíu tít bên cạnh em, làm hết trò này tới trò kia, y như tiểu hài tử, làm Ngọc Thảo ngờ ngợ, rõ ràng người bị đập đầu là mình, sao Phương Anh lại trở nên đổi tính như vậy ? Em sờ sờ trán Phương Anh :

- Có phải chị bị đập đầu trúng chỗ nào không ?

Phương Anh gạt qua, bóc miếng cam đưa cho em, còn cẩn thận để một tay bên dưới để phòng khi em ăn bị nhiễu xuống. - Không có. Há miệng ra.

- Em không thèm cam. - Ngọc Thảo lắc đầu.

Phương Anh dẹp miếng cam qua một bên, trưng ra bộ mặt hét sức biến thái, chị chống cằm, chớp chớp mắt. - Thèm tôi không ?

- Aaa chị học tính vô sỉ này của ai vậy hả ? - Ngọc Thảo phát điên, rõ ràng đây không phải Phương Anh của em, Phương Anh rất đứng đắn đàng hoàng cơ mà.

- Của em chứ ai. - Phương Anh trề môi.

- Tự dưng.....ngọt ngào như vậy, thật không quen. - Ngọc Thảo cảm thấy Phương Anh như bây giờ rất tốt, nhưng cũng rất rợn da gà, hay chị cứ lạnh lùng như hồi trước em sẽ đỡ bỡ ngỡ hơn.

Phương Anh đột nhiên nghiêm túc, nắm lấy tay em mà hôn lên.
- Lúc đó, tôi nghĩ mình đã mất em mãi mãi. Lúc đó tôi nghĩ rằng, cho dù đánh mất tất cả cũng được, ngoại trừ em. Cho dù có chết, cũng muốn cùng em chết, sau đó chúng ta sẽ nắm tay nhau đầu thai vào kiếp khác, tôi sẽ theo đuổi em, không để em buồn khổ vì tôi nữa.

-....

- Ngọc Thảo, trải qua hai lần sinh tử, tôi càng quý trọng em hơn, tôi sẽ không để em tổn thương.

Ngọc Thảo hiểu, là do Phương Anh lo sợ mất em mãi, nên muốn dùng hết sự ngọt ngào cùng ôn nhu dành cho em. - Hôn em.

- Được được. - Phương Anh như đứa bé ngoan ngoãn nhốm người định hôn em.

Vừa lúc đó cánh cửa mở ra, làm chị giật mình thu cánh môi lại, làm Ngọc Thảo cụt hứng nhìn ra cửa.
Đám Thuỳ Tiên đứng đó, nhìn thấy khuôn mặt cáu kỉnh của Ngọc Thảo, biết ngay họ vừa phá nát chuyện tốt của Ngọc Thảo liền vui vẻ ra mặt.

- Aaaaaa Ngọc Thảo.....chị khoẻ chưa ??? A.....em cảm thấy, chị không khoẻ lắm nhỉ ?

Haha, nhìn cái bản mặt em xị ra như bánh bao thiu là đủ hiểu, cả đám bụm miệng cười.
- Con mẹ các cậu, cút cút. - Ngọc Thảo chán ghét, cái môi kia chỉ còn một chút nữa là chạm rồi, vậy mà vẫn bị phá đám, tức chết người ta.

- Thật hung dữ, người ta đem đồ ăn ngon cho chị đây. - Thuỳ Linh hậm hực, đặt túi lớn lên bàn.

Phương Anh thấy vậy liền đứng dậy, nhìn đồng hồ cũng tới giờ trưa rồi.
- Vậy thôi, mọi người ở lại chơi với Ngọc Thảo, tôi về tắm rửa một chút, tối sẽ đến.

- Thèm táo. - Ngọc Thảo chớp mắt nhìn chị đòi hỏi

- Sẽ mua đến cho em.
Chị gật gù rồi đi ra ngoài.
Thuỳ Tiên nhìn bóng lưng Phương Anh vừa khuất đã nói :

- Ngọc Thảo, tình hình có vẻ khả quan hơn mức tưởng tượng, Phương Anh đối với chị chính là nhất nhất sủng ái rồi.

Crush, Chị Để Ý Đến Tôi Đi ( Phanh Thỏ ) ( Tiênvy ) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ